Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Lỗi tại ai? (Truyện ngắn mới chỉnh sửa)



- Chuẩn bị xong chưa con?
- Xong hết rồi mẹ!
Vi đang đánh lại chỗ son bị phai trong bữa cỗ lúc trưa. Hôm nay, Vi sang trọng và kiêu sa. Mái tóc của cô được búi cao, uốn thành từng lọn mềm mại rủ xuống hai bên má như giàn thiên lý vừa chớm nở nắng xuân, phía bên trên lấp lánh chiếc kẹp tóc hình vương miện nhỏ xinh. Lần đầu tiên trong đời Vi được mặc một bộ đồ lộng lẫy đến thế, chiếc váy trắng muốt điểm những dải ti gôn hạt cườm đan cài vào nhau, quyện xuống chấm đất, bó sát nửa cơ thể phía trên, để lộ đôi gò bồng đảo ánh hồng và khoe tấm lưng ong phớt nhũ lấp lánh như dải cát vàng dưới nắng thu của người thiếu nữ đương tuổi xuân thì. Uốn mềm theo chiều cơ thể, phía dưới xòe tung ra những lớp voan mỏng gối đầu lên nhau từng đợt, mềm mại và bay bổng như làn mây tháng mười. Bờ vai mảnh dẻ được dát một lớp nhũ mượt mà, tựa như một pho tượng cẩm thạch thời Phục hưng. Hôm nay. Lần đầu tiên. Vi làm cô dâu.
- Xong hết rồi chứ con? Nhà trai sắp đến rồi đấy! – Bà Loan sốt sắng chạy vào phòng xem con gái chuẩn bị ra sao.
- Con xong rồi. Khi nào họ tới thì mẹ gọi con!
- Nhưng mà… - Vi ngập ngừng một lúc, như không muốn nói, rồi lại nũng nịu – Nhưng mà mẹ ơi, con vẫn chưa muốn lấy chồng lắm!
- Tiên sư mày! Sắp về nhà người ta rồi mà còn dõng dẹo.
- Nhưng mà con và anh ấy mới quen nhau có chưa đầy nửa năm, giờ cưới thì có hơi sớm không mẹ?
- Ôi dào, mày cứ lo xa, giờ chúng nó quen nhau có hơn tháng đã đòi cưới rồi kìa. Nửa năm là quá lâu rồi!
          - Nhưng con thấy nó cứ thế nào ấy. – Vi vẫn nhùng nhình.
          - Thế nào là thế nào? – Bà Loan thấy ánh mắt con gái lưỡng lự, gặng hỏi – Thế mày có yêu nó không? Sao lúc trước mày đồng ý cưới nó rồi cơ mà?
Vi không đáp, lòng hơi gợn chút băn khoăn. Nói yêu thì không hẳn, chỉ mới gặp nhau chưa đầy có nửa năm, không thể yêu nhanh thế được. Nhưng nếu bảo không có tình ý gì thì cũng chẳng phải, vì Nam đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái mà có đến trong mơ Vi cũng chẳng dám nghĩ sẽ quen được, chứ đừng nói được làm vợ.
Nam hơn Vi hai tuổi, là con cầu tự của ông Tư, giám đốc công ty VonoShai. Nhà đó giàu nứt đố đổ vách, nghe đồn tài sản dễ đến vài trăm tỷ, mà chỉ có độc thằng con trai duy nhất là Nam. Dạo này kinh tế khó khăn, công ty của ông làm ăn thua lỗ. Nhưng cái nghề lấy lỗ làm lãi thì càng khó càng giàu, nghìn tỷ cũng không thành vấn đề, đại gia dân bo hết.
Tuy sinh trong cảnh nhung lụa, ngồi trên đầu người khác, nhưng Nam không hư hỏng, chơi bời như mấy thằng cậu ấm con nhà giàu khác, cũng chẳng phải hạng người thích cậy tiền nhà mà khoe khoang, chơi trội. Nam học giỏi lắm, vừa mới tốt nghiệp thạc sỹ ngành quản trị kinh doanh bên Úc về hơn một năm nay. Mà theo lời bố Vi thì: “Cái thằng ấy nó ngoan và lễ phép lắm con ạ, gặp ai cũng chào hỏi niềm nở. Tao nhìn nó là tao biết, nó có đức lắm!”. Qua những lần tiếp xúc, Vi cũng thấy Nam khá đứng đắn và lịch thiệp, phong thái lại có phần ân cần, nhẹ nhàng. Cách sống của Nam cũng tỏ ra là người có trách nhiệm và biết lo lắng, suy nghĩ. Đôi lúc, Vi còn tưởng người đàn ông ấy phải có đến quá nửa dòng máu phụ nữ trong người.
Nhưng Vi chỉ băn khoăn ở chỗ, không hiểu vì sao nhà họ lại chấp nhận Vi một cách dễ dàng như thế? Ừ thì Vi cũng là hoa khôi của xóm, cũng nhiều lúc được kẻ đưa người đón. Nhưng đời nào một vị giám đốc công ty lớn, với những “cú đấm” nghìn tỷ lại đi cưới con cầu tự của mình cho đứa con gái thằng bảo vệ bao giờ, họa có phim Hàn Quốc dởm đời mới có. Mà, trong phim Hàn Quốc họ cũng phải sống dở chết dở mới được thế chứ chẳng dễ dàng gì một bước nhảy tót lên tiên như Vi, lại được chính nhà bên ấy chủ động gặp gỡ và đặt vấn đề trước mới lạ chứ. Ở vị trí của Nam, muốn bao nhiêu con gái mà chẳng được, việc gì phải hạ cố đến một đứa con gái nhà nghèo, công ăn việc làm chẳng có như Vi. Nhìn từ trên xuống dưới, Vi chỉ thấy mình được cái hiền và có vẻ ngây ngơ, dễ bảo.
… Nhưng mà Vi băn khoăn mấy cái đó làm gì nhỉ? Chẳng mấy chốc nữa thôi, Vi sẽ thành một quý bà sang trọng. Sau này Vi sẽ chẳng phải làm gì, không còn phải đi bê mấy sọt bánh cho mẹ, cũng không phải chịu cảnh bị người khác đè đầu cưỡi cổ, chỉ việc ăn không ngồi rồi và ngồi lên đầu kẻ khác. Vả lại, Vi lấy chồng cũng đỡ cho nhà một gánh nặng lớn. Năm nay trên cao vỡ nợ nên bên dưới cũng vỡ như tổ đỉa, trong đó có bà Loan. Cách đây vài tháng, bà bị chạy hụi mất trắng ba trăm triệu, nên giờ thành con nợ đầm đìa. Nhà ấy giàu thế, bỏ ra một cái tráp vài trăm triệu có đáng gì, chỉ là hổ mất vài sợi lông. Vài trăm triệu với mình là cả cơ nghiệp, chứ ông Tư chỉ cần kí vài tờ giấy, rút lõi vài công trình là thu về gấp chục lần ấy chứ. Còn việc nhà họ theo đạo cũng chẳng đáng ngại, nhà Vi thế nào cũng được nên đồng ý cho Vi bỏ lương. Dẫu sao Vi cũng đã mất tới một tháng học giáo lý hôn nhân cùng Nam và ba tháng học giáo lý tân tòng rồi. Học giáo lý tân tòng đáng lẽ mất sáu tháng, nhưng bà Loan cũng khéo nhét vào tay cha xứ một chỉ gọi là “hồi môn”, nên thời gian co lại còn có nửa non. Hơn nữa, mẹ Nam mất rồi, Vi khỏi phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, càng khỏe. Phen này, ối đứa trong xóm phải vêu mặt ra mà ghen tức với Vi.
Chỉ một điều Vi e ngại, là ánh mắt của Nam. Mặc dù lần nào gặp nhau, Nam cũng tỏ ra vui vẻ và là người chủ động, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy có chút vị đượm buồn, chất chứa nhiều tâm tư mà Vi có thể cảm nhận được bằng trực giác một người phụ nữ. Đến việc học giáo lý hôn nhân, Nam cũng không tỏ ra mặn mà lắm, chỉ làm chiếu lệ mà thôi. Dường như, ánh mắt ấy nhắc rằng anh ta không yêu và cũng chưa hề có tình ý gì với Vi. Nghĩ tới đây, Vi buột mồm hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, con thấy anh Nam có vẻ không có cảm tình gì với con.      
          - Mày chỉ khéo nghĩ vẩn, không có gì thì nó lấy mày làm gì? Mà con gái mẹ cũng đâu đến nỗi, mặt hoa da phấn, vòng nào ra vòng nấy. Bây giờ không có thì sau này có, nó cũng là thằng đàn ông cơ mà! – Bà Loan nói giọng đầy ẩn ý. Trong mắt bà thằng đàn ông nào mà chẳng giống nhau, có thịt đàn bà vào rồi thì gạo xay ra cám.
Vi còn đang vẩn vơ thì cái Lan tót lên gọi. Nhà trai đã cho xe đến. Cả nhà lại tướt bượt kéo nhau ra nhà thờ làm lễ cho kịp giờ.

***

Xe dừng trước cổng nhà thờ Lớn, bên trong đã đầy đủ khách khứa và họ hàng hai bên, nhiều người lần đầu tiên được dự đám cưới trong nhà thờ, thích thú ra mặt. Vừa bước khỏi xe, Vi đã thấy choáng ngợp trước không gian thanh tịnh và cao vút những tòa nhà xây theo lối kiến trúc gothic. Vốn không phải người theo đạo nên chẳng mấy khi đến nhà thờ bao giờ, vậy mà lúc này, được đứng tại nơi đây trong ngày trọng đại nhất của đời người con gái, Vi cảm thấy nâng nâng đến lạ thường. Làm đám cưới theo đạo thì có hơi rườm rà thật, nhưng nó đem lại cho con người ta những phút giây thật thiêng liêng, gắn kết và thăng hoa trong tình yêu khi được Chúa chứng giám.
Từ khuôn viên nhà thờ, Vi nắm tay ông bố lọm nhọm, nhẹ nhàng bước vào thánh đường. Cái ông già nhà quê chẳng mấy khi ăn diện, hôm nay mượn đâu được bộ vest rộng quá người, mặc vào xộc xệch, túm tó, cái áo sơ mi bên trong ngả sang màu cháo lòng từ bao giờ, trông rõ lôi thôi lếch nhếch, làm ông Tư đứng bên trong nhìn ra mà ngứa cả mắt. Đúng là bất lắm ông mới phải hạ mình làm thông gia với cái loại này. Bước qua cánh cửa gỗ màu nâu sẫm nặng trình trịch những mấy đời người, cả một không gian tôn giáo òa vào Vi. Trước mắt cô dâu trẻ, đức Chúa trời cao lớn với đôi mắt hiền từ đang mỉm nụ cười phúc hậu và dang rộng vòng tay đón đứa con chiên bé nhỏ vào lòng, dù đứa con chiên đó cũng chẳng mấy mặn mà với Chúa. Đu bám trên tường là các thiên sứ, kẻ thì nghiêm khắc, kẻ thì khoan thai, đang chao lượn chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, nhìn rối hết con mắt. Trần giáo đường được thiết kế theo kiểu mái vòm với những đường cong mềm mại và những lớp sơn cũ màu vàng kem thanh thoát mở ra cả một bầu trời trong tâm hồn Vi. Trên trần có bức họa Adam và Eva trong vườn địa đàng. Chắc vẽ lâu lắm rồi nên chỗ sứt chỗ mẻ, hai vú của bà Eva mờ tịt đi một góc, thành ra phẳng lì, chỗ háng nhô ra một đám mốc đen xì trông như bộ phận sinh dục của đàn ông. Nhìn từ xa lại tưởng đâu hai người đàn ông đang cuốn lấy nhau. Không khí ẩm ướt khiến lớp màu vẽ loang lổ, làm dương vật của Adam có vẻ phình ra to hơn thường ngày, hẳn là thèm muốn lắm cái bộ dạng phi giới tính mới có của Eva. Cũng phải, ăn nằm với nhau hơn 2000 năm nay rồi, Adam chắc chán ngấy cái bộ dạng “bánh bèo” của Eva nên muốn tìm cảm giác mới. Chúa cũng chẳng cấm được.
Phía cánh hữu và cánh tả nơi Cha xứ đang đứng có hai dàn đồng ca đang ngân nga theo điệu nhạc Ave Maria. “Ave Maria Gratia plena Maria, gratia plena Maria, gratia plena…Ave Maria…”, âm thanh trong trẻo của bài thánh ca cổ điển cộng hưởng cùng độ vang tự nhiên của giáo đường cứ vang lên một cách tôn nghiêm và thăm thẳm, xoáy vào tận xương. Cảm giác được thưởng thức và sống trọn trong vẻ đẹp nguy nga của âm thanh và đường nét tôn giáo bằng cả hai giác quan cảm thụ chủ đạo là tai và mắt thật bồi hồi đến khó tả. Giây phút này, Vi hạnh phúc vô cùng và cũng tự thấy yêu chồng mình hơn bao giờ hết. Vi nhẹ nhàng nắm tay bố rảo bước trên tấm thảm đỏ qua hai hàng ghế được trang trí bằng những đóa hoa trắng muốt thanh thoát. Được bước trên một đường băng thẳng tắp với hàng trăm người nhìn vào khiến Vi cảm thấy như đang catwalk với bộ cánh đẹp nhất của một nhà thiết kế tài ba nào đó.
Bên phải bàn làm lễ, cái Lan đã đứng đó từ bao giờ, trông con bé có vẻ thích thú vì lần đầu tiên được khoác bộ váy dài diêm dúa mà con nhà nghèo chẳng bao giờ dám nghĩ đến, được đứng ở một nơi trang nghiêm làm phù dâu cho chị. Phía bên trái, Nam đang đứng quay mặt trước Chúa, tay đặt lên ngực, miệng lẩm bẩm, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Chúa như đang cầu nguyện, nhưng sâu thẳm lại có điều oán trách trong đó. Có lúc, Nam quay sang anh chàng phù rể, đứng lặng một hồi nhìn trân trân vào anh ta như muốn nói điều gì nhưng rồi lại quay mặt đi. Chắc hẳn họ thân nhau lắm. Vi cảm thấy trong ánh mắt Nam đượm một nỗi buồn. Nhưng vừa thấy Vi, Nam đã đưa tay ra đón và nở nụ cười mềm như an ủi những băn khoăn trong lòng cô vợ trẻ, khiến cô cảm thấy vững tâm hơn trong giờ phút quan trọng này. Lúc đứng lên trước bàn làm lễ, Vi bắt gặp anh chàng phù rể đang nhìn mình rất lâu, cách nhìn săm soi từ đầu đến chân của anh ta khiến Vi cảm thấy hơi ái ngại.
          - Cũng phải thôi. Chắc anh ta lấy làm lạ vì một đứa nghèo kiết như mình lại bỗng dưng lấy được con trai một ông triệu phú ngồi trên đầu dân nên nhìn kĩ xem mình có gì đặc biệt đây mà. – Vi tự nhủ và cũng cảm thấy có phần tự hào vì nhan sắc của mình không đến nỗi nào. Ít ra đó cũng là cái mấu nối duy nhất giúp Vi bám vào để tự tin chứng minh cho mọi người thấy cuộc hôn nhân này hoàn toàn xứng đáng với mình.
Phải mất hơn mười phút để Cha xứ đọc hôn phối, sau đó có một tờ giấy được đưa ra trước mặt Vi và Nam để cả hai đọc lời thề gắn kết bên nhau trọn đời trước Chúa và các nhân chứng.
- Em, Maria Vi hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe để tôn trọng anh mỗi đời trong ngày… à quên, mỗi ngày trong đời em.
Bên dưới khúc khích vài tiếng cười. Vi cảm thấy phát ngượng vì giọng đọc ơ hời, đều đều như đối phó của mình. Nhưng biết làm sao được, mấy cái thủ tục lằng nhằng này cứng nhắc và vô vị quá mức, khiến Vi chẳng có tí cảm xúc gì. Nhìn vào tờ giấy nhàu nhĩ, Vi chỉ thấy mấy con chữ vô hồn đầy giả tạo.
Còn Nam có vẻ như đã có sự chuẩn bị từ trước nên đọc khá trôi chảy. Trong giọng đọc trầm ấm của Nam chất chứa khá nhiều cảm xúc, nhưng có đôi chỗ anh ngượng nghịu và ngập ngừng không nói lên lời. Có lẽ lòng anh đang bộn bề vô số những tâm trạng khác nhau mà chưa thể sắp xếp gọn gàng được? Hay anh ngại vì phải nói những lời thề thốt chung thủy với người anh mà anh không hề yêu trong khi người anh yêu sẽ mãi mãi không có được giây phút này? Nhưng Chúa sẽ thông cảm cho anh, vì vô tình những cảm xúc đó lại rất hợp với không khí nơi đây. 
Lúc này, Vi cảm thấy vô cùng xúc động trước những cảm xúc “rất thật lòng” trong từng lời thề mà cô tự cho là Nam đang dành cho mình. Chỉ có người đàn ông đang đứng sau Nam làm Vi băn khoăn và hơi lo lắng, là anh chàng phù rể vẫn nhìn chăm chăm vào Vi nãy giờ. Trông ánh mắt anh ta thật lạ lùng, trong đôi mắt mở to hằn lên những tia mạch máu nhỏ li ti của một người đang trào dâng ngọn lửa giận dữ trong lòng. Bất chợt, Vi thấy ánh mắt đó nhòa đi, ứ lên giọt nước mắt chực trào ra, nhưng đọng lại chỗ khóe mắt một cách kìm nén khéo léo. Tuy nhiên, khoảnh khắc đó chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất, Vi lại thấy anh ta mỉm cười chúc phúc cho mình và Nam. Có một sự cay đắng và uất hận đang bùng cháy đâu đó nơi giáo đường này nhưng lí trí đã kịp ngăn nó lại, giữ nó về trạng thái âm ỉ, để một kẻ thua cuộc phải gặm nhấm nỗi đau một mình, để một con sói già khoan khoái đắc chí vì chiến thắng trong cuộc chơi.
Tiếp theo là màn trao nhẫn cưới. Đáng lẽ sẽ có màn cô dâu chú rể hôn nhau để chứng minh tình yêu trước Chúa và toàn thể giáo đường, nhưng Nam xin miễn vì cảm thấy ngại khi bày tỏ tình cảm trước đông người. Thực lòng Vi cảm thấy hơi tiếc vì hôn lễ không trọn vẹn như trong phim. “Nhưng không sao, đêm nay mình sẽ bắt anh ấy phải hôn bù!” – Vi thích thú nghĩ thầm, từ lúc quen nhau tới giờ cô chưa hề nhận được nụ hôn nào từ Nam.
Từ giây phút này, Chúa sẽ che chở cho đôi tình nhân trẻ hạnh phúc mãi mãi về sau, nhưng cũng nhẫn tâm cầm tia sét định mệnh đập tan một cuộc tình dám thoát khỏi lể lối mà trái ý chị ấy.

***

Sau khi làm lễ ở nhà thờ, mọi người ồ ạt kéo nhau ra khách sạn Hữu Nghị ăn cưới cho xong việc. Cả đời ngót đến năm chục cái xuân xanh rồi bà Loan mới được bước vào cái khách sạn sang trọng bậc nhất thế này, quả là nhà giàu có khác. Đáng lẽ tiệc cưới phải tổ chức làm mấy ngày vì khách khứa của ông Tư lên đến vài nghìn người, toàn các bộ ngành cao cấp cả, nhưng nhà nước đã ra chỉ thị khống chế trong đám cưới của một cán bộ không quá năm trăm người nên ông đành bấm bụng để hụt vài rổ cá mè. Không sao, bên nhà trai ông toàn mời quan lớn, nhà gái chỉ được ăn ké vài mâm thôi. Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, mấy bà bạn chợ của bà Loan, có cả chủ nợ, lần đầu được đi ăn cái đám cưới rõ hoành tráng cũng chẳng giấu nối niềm sung sướng pha lẫn chút ghen tị, chỉ chực tìm gặp bà để lanh chanh:
          - Gớm, nhất bà nhé, một tấc mà thành công thành phượng! – Bà Lý chen vào nịnh nọt.
          - Này, tôi bảo này! Mai này nhớ bảo con Vi mai mối cho tôi mấy thằng bạn thằng rể bà nhé! Nhà tôi còn hai con vịt giời đang ế thối ra chẳng tống đi đâu được. Đúng là cái Vi có phúc thật, tôi nhìn mặt nó tôi biết liền. – Bà Thanh ngọt giọng như mía lùi, trong khi mới cách đây vài ngày bà còn ăn vạ ăn vật ở nhà Vi để đòi nợ bằng được.
          - Các bà cứ nói quá, nhà cháu các mả rồng, ăn lộc tổ tiền bảy đời mới được như thế chứ biết gì đâu. Người ta bảo thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Ăn ở cả thôi! – Ba Loan bĩu môi. Dân Hải Phòng là chúa nói kháy, họ có thể kháy nhau mọi lúc mọi nơi, coi nói kháy là một thú vui, một nghệ thuật trong cuộc sống mà nếu thiếu nó chắc họ buồn chết mất. Người ta sống ở đời để yêu nhau thì họ sống ở đời để rủa nhau.
          - Rồi, các bà có đứa nào ế cứ dắt qua đây tôi bảo cháu nó làm mối cho! – Bà Loan cũng không giấu nổi sự hãnh diện và khoe khoang. Thôi thì, cả đời làm ăn vất vả giờ mới được mở mày mở mặt, lên voi một chút, chẳng tội gì. Cái bệnh của người lam lũ là thế, chỉ cần biết có lộc từ trên trời rơi xuống chứ chẳng cần biết cái lộc đó vì sao mà có. Đời có nhân có quả cả, chẳng cho không ai cái gì bao giờ.
Sau đám cưới, ông Tư thuê nguyên một phòng vip trên tầng cao nhất của khách sạn làm đêm tân hôn cho đôi vợ chồng trẻ. Hôm nay đúng là ngày độc đắc của Vi. Trong một ngày mà cô gái trẻ đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mới buổi chiều choáng ngợp trước không gian tôn nghiêm nơi giáo đường, giờ lại lóa mắt trước căn phòng hạng sang này. Đúng là phòng vip có khác, nguyên cái nhà tắm đã rộng ngang ngửa nhà Vi rồi. Căn phòng chia làm nhiều gian đến mức đi không để ý sẽ bị lạc. Vi thích nhất cái buồng ngủ tân hôn đúng kiểu hoàng gia với cửa sổ nhìn ra thành phố ban đêm lấp lánh ánh sáng vàng tỏa ra từ các tòa nến đêm lung linh huyền ảo, thắp bừng khắp không gian rộng lớn. Chiếc giường đôi được trang trí cầu kì với bốn phía chăng mành kim tuyến đỏ thêu tỉ mỉ những con bướm vua lộng lẫy buông thõng xuống, tạo nên một thứ không gian mờ ảo và quyến rũ đến lạ kì. Thành giường được làm bằng gỗ lim chạm khắc tinh xảo hình Adam và Eva trên vườn địa đàng. Chỉ một cái giường thôi mà họ chạm cả một bức tranh sống động và mềm mại đến từng đường nét thì quả là công phu. Nghe đâu cái giường này có giá đến vài trăm triệu, và chỉ dùng để ngủ có một đêm mà thôi.
Ngồi trên chiếc giường êm ái, Vi vẫn thấy bồn chồn, lo lắng. Con gái mới lấy chồng ai chẳng thế, huống chi Vi vẫn còn là một cô gái trinh. Vi mường tượng ra trong đầu đủ các tình huống, rồi thì nghĩ xem mình sẽ phải làm gì trong đêm tân hôn, phải làm sao để anh ấy cảm thấy mê mẩn mà không thế rời xa mình. Có những cái làm Vi phải ngượng đỏ mặt khi nghĩ đến, nhưng rồi sẽ phải làm hết thôi, vợ chồng đâu có gì phải ngại. Vi tự nhủ sẽ là người chủ động trong đêm nay, không thể để anh ấy nghĩ Vi là đứa non kém được. Những chuẩn mực đạo đức bây giờ đã khác xưa rồi, và phần nhiều đàn ông thích phụ nữ có kinh nghiệm, biết cách chiều người tình hơn là một cô gái non nớt, kém cỏi. Thoáng nghĩ đến chuyện một cô gái bị đuổi về trong đêm tân hôn vì còn trinh tiết mà báo chí đăng dạo nọ, Vi chợt thấy rùng mình.
Nhưng, Nam đi đâu mà lâu thế nhỉ? Anh ta bảo đi một chút mà đến cả tiếng rồi. Vi đã tắm rửa, chuẩn bị quần áo đầy đủ hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng đức lang quân của mình đâu. Tâm trạng sẵn hồi hộp, lại phải chờ đợi lâu khiến Vi cảm thấy bồn chồn và khó chịu ghê gớm. Có lẽ tại không khí trong phòng ngột ngạt quá, phòng máy lạnh mình không quen. Nghĩ vậy, Vi bỏ khỏi phòng, toan đi lên sân thượng hóng mát.
Vừa mở cánh cửa trên sân thượng, chợt, Vi nghe thấy tiếng khóc thút thít. Không phải tiếng trẻ con, không phải tiếng phụ nữ. Tiếng đàn ông. Tiếng khóc cứ nấc lên từng đợt nghe rất nặng nề rồi im bặt. Cũng lúc đó, Vi nghe loáng thoáng thấy tiếng một người đàn ông khác thủ thỉ điều gì, nhưng không rõ lắm. Tính tò mò bản năng thôi thúc, Vi mò mẫm trong bóng tối thật chậm, cố tìm nơi phát ra tiếng khóc. Chẳng cần mất công đi đâu xa, ngay phía ban công cách cánh cửa tầm vài mét, trong bóng tối là hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau. Thật lạ lùng, một người trong đó chính là Nam – chồng Vi, người mà chỉ lát nữa thôi sẽ động phòng tân hôn với cô. Người còn lại nếu Vi nhớ không nhầm chính là anh chàng phù rể lúc chiều, anh chàng có đôi mắt sáng và đượm buồn mà cô không thể không nhớ.
          - Anh ấy đang làm gì ở đây với anh chàng kia vậy? – Thấy lạ, Vi cố tiến đến gần hơn một cách kín đáo, nấp sau đám đồ cũ để xem rõ mọi chuyện.
Càng tiến gần hơn, Vi bắt gặp lại ánh mắt đó, vẫn ánh mắt đầy uất hận và dằn vặt lúc chiều cô trông thấy. Chỉ có điều, nước mắt đã không còn ứ lại trên khóe mắt mà chảy dài trên đôi má như mưa tháng sáu. Vi vẫn không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Nam đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh chàng kia, nhưng anh ta vẫn tiếp tục khóc không thành tiếng. Tiếng khóc của đàn ông, tiếng khóc cứng rắn không òa ra, không ồn ào như đàn bà nhưng nặng nề và cay đắng hơn ngàn lần, tưởng như mỗi giọt nước mắt là một tiếng gào thét, là hòn đá tảng ném xuống. Từng hòn đá sắc cạnh đó sẽ găm mạnh vào người phải đón nhận nó, khiến họ phải đau đớn khôn cùng, đau đến rách gan rách ruột. Sau một hồi dỗ dành không được, đột nhiên, Vi thấy Nam cúi đầu xuống, nhẹ đặt lên môi anh chàng kia một nụ hôn. Hai bờ môi ấm nóng và ẩm ướt chạm vào nhau, vẻ như bỡ ngỡ phút đầu rồi từ từ quấn lấy nhau không rời. Trong nụ hôn có chút ngọt nhẹ, ướt át tiết từ hai đầu lưỡi, có sự mềm mại của da thịt pha lẫn vị mặn chát của nước mắt đàn ông hòa thành một thứ hương vị đầy hoa nhục. Cậu cắn chặt lên môi anh đau nhói. Nhưng anh không dứt, vẫn hôn ngày một say đắm hơn. Cậu lại tự cắn chính mình, làn da mỏng nơi bờ môi toác ra như tấm mạng dệt sương bị xé rách. Từng tia máu nhỏ li ti mang theo tế bào và AND len lỏi từ hai cơ thể sang nhau. Máu chảy theo mưa. Khắp không gian bỗng vang lên tiếng hát đầy khắc khoải của Lara Fabian trong ca khúc Je T’aime.

D'accord, il existait
D'autres faзons de se quitter
Quelques йclats de verre
Auraient peut-нtre pu nous aider
Dans ce silence amer
J'ai dйcidй de pardonner
Les erreurs qu'on peut faire
А trop s'aimer
Je t'aime, je t'aime
Comme un fou, comme un soldat
Comme une star de cinйma
Je t'aime, je t'aime
Comme un loup, comme un roi
Comme un homme que je ne suis pas
Tu vois, je t'aime comme зa

(Em biết rằng
Chia tay có rất nhiều cách
Vài mảnh pha lê vỡ vụn
Cũng khiến chúng ta lìa xa nhau
Trong nỗi câm lặng đắng cay này
Em vẫn quyết định tha thứ tất cả
Cho những lỗi lầm đã qua
Để yêu nhau nhiều hơn
Yêu anh
Em yêu anh
Như kẻ điên dại, như người chiến binh
Như ngôi sao trong màn ảnh
Yêu anh
Em yêu anh
Như con sói hoang
Như bậc đế vương
Yêu đến quên cả bản thân mình
Anh có thấy không, em yêu anh như vậy đấy
…)
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ tạo nên cái chất dịch tình bôi trơn vết thương đang lở loét của hai kẻ tuyệt vọng. Anh chàng phù rể đón nhận nụ hôn quá đột ngột nên nước mắt vẫn chảy dài mà ánh mắt trở nên đờ đẫn, mở to hơn, nhìn vào khoảng không vô định như chính lòng cậu. Không vật chất, không hoa mỹ, không tiếng nói, đó là tất cả những gì cuối cùng Nam có thể làm được cho người yêu. Đôi mắt còn đẫm lệ bỗng sáng lên, nhòa đi và trở nên long lanh như ngôi sao sắp chết đang lóe chút ánh sáng cuối cùng. Rồi cậu nhè nhẹ khép đôi mắt lại, từ từ tận hưởng cảm giác say mê và hạnh phúc cuối cùng có được. Từ ngày mai, Nam sẽ là người có gia đình, những phút giây vụng trộm thế này không thể tiếp diễn. Nam sẽ đóng vai một người chồng tốt, hết lòng chăm lo cho vợ, và người đó mãi mãi không phải là cậu. Sống trong xã hội này chẳng ai là được sống thật với chính mình đâu, ai cũng phải đeo vài chiếc mặt nạ để hoàn thành những vai diễn khác nhau dưới sự đạo diễn của pháp luật và phong hóa. Tất nhiên, kẻ thành đạt là kẻ diễn tốt nhất và đam mê với nghiệp diễn nhất, luôn diễn mà không cần catse. Từ nhân vật chính, cậu phải trở thành kẻ thứ ba, kẻ thua cuộc, kẻ phải rút lui. Nụ hôn giữa hai người càng xoáy sâu hơn, Nam đưa tay ôm chặt chàng trai bé nhỏ của anh, hai cơ thể ghì sát vào nhau để chớp lấy hơi ấm, tìm lấy sự đồng điệu và giao hòa cuối cùng.
Thế là hết, hết cả nguyện thề, hết cả lời nói, hết những giấc mơ, điều cuối cùng anh làm được cho em chỉ còn là nụ hôn và nước mắt. Đồng ý! Cuộc tình này là tội lỗi và bế tắc. Nhưng em yêu anh, em yêu anh. Dẫu biết yêu chỉ để mà yêu và đau khổ khi chia ly là điều tất yếu không ai muốn, thôi thì hãy coi đó là viên ngọc gai cuộc đời tặng cho ta. Em đang gào thét, em đang điên cuồng, em gọi mưa lên để chảy tan hai cơ thể, em muốn mỗi hạt mưa là một tia pha lê trắng để em cầm lấy đâm chết anh. Chúa sẽ tha lỗi cho em, và để cho linh hồn anh còn mãi bên em.
Trong ba người, ai là kẻ thứ ba? Một kẻ thứ ba của xã hội, một kẻ thứ ba của tình yêu, một kẻ thứ ba của lòng người? Có kẻ thứ ba đang đứng đó.
Không thể tin vào mắt mình, không thể tin vào những điều mình trông thấy, Vi đang mơ chăng? Không thể! Sự thật đang rành rành ra trước mắt Vi cơ mà. Có trong mơ Vi cũng chẳng bao giờ dám mơ như thế. Cái chuyện hai người đàn ông hôn nhau Vi có xem qua ti vi nhưng chưa bao giờ được trông thấy tận mắt. Vi không quan tâm vì nghĩ nó chỉ có ở nước ngoài, ở một nơi xa xôi nào đó chứ bên này làm gì có. Nhưng ngờ đâu cái chuyện hy hữu tưởng chừng không bao giờ có ấy lại xảy đến ngay trước mặt Vi, và nhân vật chính trong đó lại chính là chồng mới cưới của cô, người đàn ông mà mới đây thôi cô còn nghĩ sẽ là chỗ dựa vững chắc cả đời cho mình. Rõ ràng chồng Vi đang ngoại tình, ngoại tình ngay trong đêm tân hôn của Vi, ngoại tình với… với một người đàn ông khác? Cú sốc tâm lý quá lớn khiến Vi không thể tự chủ được đôi chân mình, cô loạng choạng chạy, va phải cánh cửa sắt đánh choang một cái. Âm thanh kim loại đanh sắc nảy lên trong đêm vắng rồi loang ra trong không gian theo chiều sóng âm. Nam giật mình quay lại, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen đang vụt đi trong gió.

***

Nam bước vào phòng với vẻ lấm lét, sợ sệt, có vẻ anh đã biết ai là người gây ra tiếng động trên sân thượng khi nãy. Bước dò từng bước tới cửa buồng ngủ, trên giường, Vi đang ngồi lặng một mình. Định tới chỗ Vi, nhưng có một lực cản nào đó giữ lại khiến Nam chỉ dám đứng gần cửa nhìn cô với ánh mắt đầy tội lỗi và xót xa. Đã mấy lần Nam định cất tiếng trước nhưng lại thôi, anh gần như cấm khẩu, không thể và cũng không biết nên nói câu gì cho phải đặng.
- Tại sao anh làm thế? – Đột ngột, giọng Vi thẫn thờ và gằn lên sau một hồi im lặng – Sao lại làm thế với tôi?
- Anh…
Thấy Nam vẫn còn ngập ngừng, Vi càng dồn dập.
- Anh không yêu tôi. Rõ ràng ngay từ đầu anh đã không yêu tôi. Vậy sao anh còn lấy tôi? Sao còn hẹn hò với tôi, còn thề thốt chung thủy làm gì? Thế mà có lúc tôi tưởng anh yêu tôi thật, anh đóng kịch giỏi lắm. Anh lấy tôi vì cái gì?
- Anh… anh xin lỗi! Xin lỗi Vi! Anh…
- Câm mồm đi! – Vi hét lên trong cơn giận dữ - Hóa ra tôi chỉ là cái bình phong để anh che mắt thiên hạ, để chắn đỡ cho cuộc tình bệnh hoạn của anh sao? Thế mà bố mẹ tôi, em gái tôi, bạn bè tôi lại cứ tưởng tôi lấy anh là một bước lên tiên cơ đấy!
- Vi, nghe anh nói đã!
- Nghe cái gì? Anh còn định thanh minh gì nữa. Tất cả nó sờ sờ ra như thế rồi, anh còn định lừa tôi thêm nữa phỏng? Cút ngay đi cho khuất mắt tôi!
Trong người Vi lúc này đang hỗn độn không biết bao nhiêu tức giận, oán hờn, và cả sự khó hiểu, ngờ ngệch. Cô không thể tin và không thể hiểu được cái sự tình vừa diễn ra trước mắt mình. Giả như người khi nãy cũng là đàn bà thì có khi Vi đã chẳng để yên ngay từ lúc đó. Nhưng Vi phải làm sao? Đi ghen với một người đàn ông ư? 
Hoảng loạn, Vi không tin chồng mình lại biến thái như vậy, và càng không muốn tin. “Không! Anh ấy vẫn là đàn ông. Chỉ là nhất thời hồ đồ. Mình là vợ, là con gái cơ mà!”, nghĩ vậy, Vi nhảy tới như con thú dữ, đẩy mạnh Nam xuống giường và ngồi đè lên anh thật chắc. Lập tức, Vi cởi phăng chiếc váy mỏng tang trên người, để lộ toàn thấm thân trắng trẻo, mịn màng như tráng sữa mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải thèm muốn. Chẳng đợi cho Nam kịp phản ứng, Vi đã giật phăng chiếc áo sơ mi của anh bằng hai bàn tay máu nóng căng đầy, đến nỗi từng hàng cúc bung ra như rang. Sức mạnh của người đàn bà giận giữ vì ghen tuông, hoảng loạn khủng khiếp không kém gì một cơn song thần. Rồi, Vi hôn tới tấp lên môi, lên má, lên ngực, lên bụng Nam trong niềm si mê đầy nhục cảm, cùng khát khao khơi lại dục tình cho người chồng “nhất thời hồ đồ” của mình. Nhưng trái với Vi, Nam không hề thích thú hay có bất kì một cảm giác nào (dù anh đã cố), anh liên tiếp đẩy Vi ra một cách miễn cưỡng, khó chịu và bất lực.
          - Đừng! Vi, đừng làm thế! Anh không muốn!
          - Không, anh muốn, anh yêu em, anh là của em! Mình đã là vợ chồng rồi, anh còn ngại gì nữa? 
         Vẫn tiếp tục chìm đắm trong cơn cuồng loạn, Vi giật mạnh hai tay Nam, giúi vào bộ ngực căng tràn của mình rồi bóp chặt nó, cạ vào thật mạnh. Vi không còn ý thức được những việc mình đang làm, những cái mà trước đây, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm Vi ngượng chín mặt. Nhưng giờ đâu phải lúc để ngượng, để xấu hổ, Vi phải làm tất cả để kéo chồng về với mình. Anh ta cũng là đàn ông cơ mà.
          - Nhìn em này! Nam, hãy nhìn em này! Thế nào anh? Anh thích không? Từ nay em sẽ là của anh, em sẽ làm mọi thứ cho anh, anh muốn làm gì em cũng chiều hết. – Vi nói với giọng đầy khiêu khích và lả lơi.
Đã dùng hết cách mà chồng vẫn trơ như đá, Vi làm liều, đưa tay xuống vuốt mạnh vào chỗ thịt lồi lên dưới đũng quần Nam, từng ngón tay bóp nhẹ, mân mê nó qua lớp quần vải. Bị một hành động quá bất ngờ, Nam xấu hổ đến đỏ cả mặt, vừa thấy dơ vừa thấy nhục. Nếu là người đàn ông khác, chắc Nam cũng chẳng đợi gì mà không sung sướng, không mân mê, tận hưởng những phút giây hiếm có này. Nhưng đàn ông cũng có dăm bảy loại, Nam không thuộc giống đàn ông thông thường, anh chỉ cảm thấy ghê người và hoảng sợ trước sự bạo dạn đến bất kham của vợ mình. Sự giận dữ của đàn bà thật đáng sợ, trông Vi lúc này y hệt cô nàng da màu Jennifer Holiday đang gào thét ca khúc And I am telling you, I’m not going với những pha gằn giọng bão tố như muốn đập tan cả mặt đất.
Bất giác, Nam đẩy mạnh Vi ra phía trước, nhanh chóng ngồi dậy, vớ vội chiếc chăn choàng lên người Vi. Cú đẩy mạnh của Nam như tạt một xô nước đá khiến Vi tỉnh giấc sau cơn mê loạn. Ngồi thẫn thờ không nói gì, Vi chỉ còn biết khóc rưng rức cho qua nỗi hoảng loạn này. Biết Vi đang giận, Nam định bỏ ra buồng ngoài nhưng lại không đành lòng, phần vì thương Vi, và cũng không dám để Vi ở một mình, nhỡ lại nghĩ quẩn mà làm liều. Thấy Vi vẫn còn khóc, Nam nhè nhẹ đưa tay gạt hai bên nước mắt, ôm lấy cô vào lòng. Giây phút này, anh tự cảm thấy cần phải lấy bóng dáng một người đàn ông làm chỗ dựa cho Vi. Khóc nhiều cũng đã mệt, Vi nhoài người ngả đầu vào bờ ngực êm ái của Nam, tìm lấy chút hơi ấm để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Hai cơ thể tựa vào nhau im lặng và bất động. Hai trái tim tan vỡ cố nương nấy nhau để tồn tại.
Ngoài kia, trời đang mưa, sét sáng choang rạch nát bầu trời đen ngòm, có một trái tim nhỏ bé cũng đang lang thang bước đi trong đêm tối. Ngày hôm nay, Chúa tác thành cho hai người và giết chết ba con người. Lạy Chúa lòng lành!

***

- Thưa ông, xe đã chuẩn bị xong ạ!
- Ừm, cứ bảo nó đợi chút, lát tôi ra.
Ông Tư vẫn còn nhâm nhi tách cà phê sáng. Bình thường, giờ này ông đã đến công ty từ lâu, nhưng hôm nay ông muốn ngồi lại thêm một lát để đón con dâu về nhà ngày đầu tiên. “Chúng nó về muộn gớm, chắc đêm qua quần nhau dữ lắm đây?” – Ông cười khẩy một cách đê tiện, đoán già đoán non xem đêm qua chúng nó làm những gì, tới mức dưới đũng quần ông lồi dần lên một cục. Thấy con Hoa ton ton chạy ra sân, ông vội hỏi:
          - Mày làm gì mà cứ quýnh hết cả lồ… lên thế con kia? – Ông nói nhanh, bị nghịu mồm, may mà kìm được lại.
- Cô cậu về rồi ông ạ! Đang đứng ở cửa.
          - Ờ, để tao ra.
 Nói rồi ông khệnh khạng nhấc bộ hạ to béo của mình khỏi chiếc ghế sô pha đã lún đến 5cm đi về phía cửa. Làm cái nghề IQ cao thì chỉ có não là teo đi vì phải vắt ra chất xám để lo cho dân cho nước, chứ mông với bụng chẳng phải làm gì, chỉ có nốc và thải ra thì như ông vẫn còn là nhỏ chán.
          - Thế nào, ngủ ngon không hai đứa? Đêm qua mưa to quá bố chẳng ngủ nổi. Ôi! Cái thân già này nhìn thấy chúng mày son trẻ mà phát thèm. – Cái giọng tiếp đón hồ hởi, vồ vập kiểu như mới gặp mà quen đến ngàn năm vốn ông thường sử dụng để tiếp những vị khách hời có lợi chứ chẳng mấy khi dùng ở nhà với thằng con trai và mấy con ở, nay lại được long trọng lôi ra để tiếp đón con dâu. Chắc Vi cũng là một món hời lớn mà ông đã cất công lắm mới mua được.
Vi cố cười mỉm, tỏ như không có chuyện gì nhưng toàn thân thì cứ run lên bần bật.
          - Dạ, con chào bố, chúng con ngủ ngon bố ạ! Bố đi làm ạ?
          - Ờ, bố cũng chuẩn bị đi làm. Dạo này công việc bề bộn quá, phải tiếp khách liên tục, hết đối tác này đối tác kia, chứ không bố cũng nghỉ ở nhà một ngày để đón con dâu quý hóa của bố. Hợ hợ hợ. – Ông vừa nói vừa cười với cái giọng đặc sệt thuốc lá và rượu ngoại.
          - Đêm qua chúng con thức khuya quá nên Vi còn mệt. Bố cứ đi làm trước, con dẫn Vi lên phòng rồi cũng chuẩn bị đi luôn ạ!
          - Ừ thôi bố đi không muộn. Vi này, nhà này giờ là của con rồi, con cứ tự nhiên như ở nhà, không phải ngại. Con cần gì cứ sai con Hoa với bà Cóng. Chúng nó mà thái độ gì cứ tát thẳng mặt! Cái lũ con ở ấy càng nhường nó càng láo.
          - Dạ vâng, bố đi ạ!
Ông Tư vốn là kẻ kín đáo trong từng hành động, làm kinh doanh nó phải vậy. Trước giờ ông nghĩ gì, định làm gì họa có trời mới biết. Ông nổi tiếng trong thương trường là con rồng komodo già, lúc nào cũng lặng lẽ, tầm ngầm, chẳng mấy khi đao to búa lớn. Nó săn mồi một cách kín đáo, âm thầm, lần từ từ theo sau con mồi, lợi dụng sơ hở mà đớp một cái bất ngờ. Nhưng nó không giết chết con mồi ngay mà để nạn nhân quằn quại trong đau đớn, tận hưởng cái chết từ từ rồi mới thư thái thưởng thức từng khúc thịt đang thối rữa. Nhờ cái tài luồn lách của mình mà ông là trường hợp hiếm hoi leo lên được vị trí cao nhất trong một công ty nhà nước, dù là người theo đạo [1]. Đừng nghĩ ông niềm nở thế mà tưởng ông không biết gì, chúng mày đừng hòng lấy vải thưa mà che mắt thánh. Nhìn cái dáng lấm lét của Nam và sắc mặt tái nhợt của Vi, ông thừa hiểu có chuyện không bình thường đã xảy ra đêm qua. Nhưng ông không muốn lộ ra ngoài, cứ để đó, vờn hai đứa bay cho chán đã.
Nam dắt Vi lên phòng, tay vòng qua ôm chặt eo vợ, cố tỏ ra tình cảm đúng nghĩa một đôi vợ chồng son. Đoạn đường từ cửa nhà đến phòng tân hôn, chỉ đi qua hai cái phòng khách, một cái hành lang và một cái cầu thang mà chẳng khác gì chặng đường của Rama đến đảo Lanka. Không dám quay lại, nhưng Nam biết có ánh mắt đang theo dõi anh và Vi từ phía cửa. Mọi hành động phải thật cẩn thận.
          - Em cố ngủ đi cho khỏe! Cứ coi đây là nhà của em. Anh đi làm. Có gì cần em cứ gọi chị Hoa. Còn chuyện đó anh sẽ cố giải quyết, tạm thời em đừng suy nghĩ gì cả!
Nam vừa định bỏ đi thì Vi gọi giật lại:
          - Anh Nam, đứng lại em bảo!
          - Kể cho em nghe chuyện của anh với cậu ta!
          - Để khi khác được không. Giờ em mệt rồi mà anh cũng phải đi làm.
Nam hơi bối rối, tìm cách thoái thác. Nhưng lần này, Vi tỏ ra cương quyết.
          - Không! Anh phải cho em biết ngay bây giờ! Nghỉ một hôm chẳng chết ai. Em cần biết và em có quyền được biết.
Nam định tránh mặt Vi để tìm cách giải quyết. Nhưng không thể trốn tránh mãi được, đúng như Vi nói, cô có quyền được biết mọi chuyện. Thôi thì cứ nói hết ra cho xong, giấu diếm càng làm mọi chuyện thêm rối. Nghĩ vậy, Nam ngó ra bên ngoài, nhìn ráo rác quanh hành lang, thấy không còn ai, anh mới đóng chặt cửa, tiến đến bên giường, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí. Anh hỏi thăm dò:
          - Chuyện dài dòng lắm. Có chắc em muốn biết?
Vi không đáp, chỉ gật đầu, mắt mở to, nhìn thẳng như muốn xoáy sâu vào tâm can Nam. Lúc này, Nam mới từ từ đi vào câu chuyện, như mở ra một miền kí ức.
- Cậu ấy tên là Khanh, kém anh hai tuổi, bọn anh quen nhau hồi anh học năm thứ hai, trên một chuyến xe bus. Hồi đó mẹ anh vẫn còn sống, bà quý Khanh lắm. Năm ấy trường anh đa số vào học từ tiết hai, chỉ có một số lớp phải học từ tiết một, sáu rưỡi đã phải vào lớp. Anh lại có tính hay đi sớm, thành ra năm rưỡi sáu giờ đã ra bến đứng đợi, mùa đông thì trời tối om mà đường thì vắng lặng vắng lẽo chẳng có nổi bóng người. Chắc Khanh cũng có tính đi sớm nên cứ tầm đó là có mặt ở bến. Đứng một mình cũng buồn nên anh bắt chuyện với Khanh. Lên xe, hai đứa cũng ngồi cạnh nhau, hôm nào không còn chỗ thì cả hai cùng đứng. Đầu tiên cũng chỉ tính nói chuyện xã giao thôi, nhưng không hiểu sao anh với Khanh hợp chuyện, càng nói lại càng thích. Thêm nữa, anh không chơi với mấy đứa ở lớp, nên được nói chuyện với một người tâm đầu ý hợp, anh thích lắm. Chỉ một hôm cậu ấy nghỉ cũng đủ khiến anh khó chịu đến bồn chồn cả người. Lâu dần, anh xin số Khanh, hẹn đến nhà chơi cho biết. Mẹ anh chẳng bao giờ thấy anh dẫn bạn về nhà nên cũng thích. Với lại Khanh cũng ngoan và lễ phép nên bà quý lắm, coi như con trong nhà. Bố mẹ Khanh làm công nhân, nhà cũng hơi chật vật nhưng sống thật thà, chất phác lắm. Nhà Khanh nhỏ, có hai gian thôi, nhưng lần nào tới anh cũng cảm thấy một bầu không khí chân chất, ấm cúng tình người, không rộng lớn và lạnh lẽo như nhà anh. Chẳng biết từ khi nào, bọn anh chơi rất thân với nhau, không bao giờ giấu diếm chuyện gì. Ban đầu, anh chỉ coi Khanh như người bạn bình thường, nhưng không hiểu sao lần nào gặp nhau anh cũng bị cuốn vào đôi mắt của cậu ấy, đôi mắt lúc nào cũng mở to và ươn ướt, mỗi khi trò chuyện thì sáng lên hệt như hai ngôi sao nhỏ. Anh chưa từng thấy cậu con trai nào có đôi mắt như vậy, sự trong sáng và ngây thơ toát lên từ đó mê hoặc anh cứ muốn nhìn mãi không thôi. Nhưng, đến khi ấy anh vẫn chỉ coi cậu ấy là bạn.
Nam ngừng lại để thăm dò thái độ của Vi. Người bình thường nếu nghe mấy chuyện lạ đời kiểu này thì thật khó để họ chấp nhận. Thấy Vi chăm chú lắng nghe và còn tỏ ra khá tò mò, anh mới yên tâm kể tiếp.
          - Rồi đến cuối năm thứ ba, mẹ anh đổ bệnh. Bác sĩ bảo phải nhập viện dài ngày để mổ và theo dõi. Nhưng lúc đó bố anh đang bận túi bụi cho việc thăng chức nên mẹ anh giấu nhẹm mọi chuyện, cố làm như không có gì. Chính anh cũng không hề biết mẹ bệnh nặng vậy, tưởng chỉ cảm sơ sơ thôi. Đến mấy ngày cuối bệnh nặng quá, không giấu được nữa, cả đưa vào viện thì đã quá muộn. Nhà chỉ có ba con người với hai người giúp việc, mà bố anh thì đi suốt có mấy khi về nhà, có về cũng chỉ đóng cửa làm việc hoặc tiếp mấy ông khách xu nịnh. Từ nhỏ cũng chỉ có hai mẹ con quanh quẩn với nhau, anh sống quen mùi mẹ rồi, lúc mẹ mất anh khóc cạn nước mắt, buồn khổ đến gần như mất phương hướng, chẳng còn thiết gì nữa. Nhưng Chúa không quá tệ bạc với anh, Khanh đã ở bên anh trong suốt quãng thời gian đau đớn đó. Hơn một tháng trời anh chán không đến trường, Khanh đã phải đến tận lớp anh xin phép nghỉ và nhờ chép bài hộ. Cứ khi nào không phải đi học, Khanh lại đến an ủi và động viên anh. Bố anh để tang được hơn ngày cũng lại đi mất tăm. Thật không thể tưởng tượng nếu không có cậu ấy bên cạnh, liệu anh có thể vực dậy được sau quãng thời gian đó không. Con người gắn kết và yêu nhau được hay không chính ở sự giao cảm, sẻ chia những lúc chấn động tâm lí như vậy. Hình ảnh một cậu bạn ân cần, dễ thương luôn ở bên cạnh chăm sóc mình trong lúc đau khổ nhất đã in đậm vào tâm hồn anh, một chất keo dính tạo nên sự hòa hợp giữa anh và Khanh. Kể từ lúc đó, anh biết rằng mình không thể sống nếu thiếu Khanh.
          - Vậy anh yêu cậu ấy từ lúc đó? – Vi không giấu nổi sự tò mò, chen vào dòng tâm tư của Nam.
          - Nhưng khi ấy, anh mới chỉ cảm nhận được đến thế. Làm sao có thể dễ dàng chấp nhận yêu người cùng giới tính một cách nhanh chóng được. Mọi chuyện chỉ thật sự đến trong buổi tối hôm ấy. Chẳng là mùa đông năm ấy, anh và Khanh đi phượt lên mạn Sơn La ba ngày, đến ngày thứ hai thì bị lạc trong rừng, di động mất sóng chẳng gọi được cho ai. Gần tối, trời bỗng đổ cơn mưa, làm hai đứa ướt sũng như chuột lột. Đêm trên núi cao thì em biết đấy, rét đến cắt da cắt thịt. Cũng may bọn anh mang đủ đồ nghề đi phượt nên tạm đốt lửa ở lại đó. Đêm lạnh buốt giá, anh với Khanh bèn thử áp dụng cách sưởi ấm hữu hiệu trên ti vi họ hay làm. Bọn anh cởi hết quần áo ướt, lau khô người rồi ôm chặt nhau cuốn chăn vào ngủ. Trời lạnh cứa gan, lại giữa rừng núi hoang vu mà được ôm vào lòng một con người đang tỏa hơi ấm, cảm nhận từng nhịp tim đập và dòng máu nóng chảy qua cơ thể thì ấm áp biết bao. Cả đêm đó hai đứa ôm nhau ngủ. Đến gần sáng, có hai người Thái làm nương đi qua, bọn anh xin đi theo để ra khỏi rừng. Không hiểu sao thời gian anh gắn bó nhất với Khanh lại toàn vào những lúc sống dở chết dở - Nam bật cười - chắc duyên số cũng sắp đặt hết rồi, phải hoạn nạn mới biết yêu người và yêu ta. Tình yêu đến bằng những rung cảm tâm hồn, nhưng với những kẻ đồng tính mà chưa nhận ra giới tính của mình như anh, tình yêu chỉ thực sự đến một cách tròn trịa và đánh thức trái tim bằng rung động thực sự về thể xác. Có như vậy, anh mới không thể tự lừa dối bản thân trên danh nghĩa tình bạn. Suốt một đêm dài lạnh lẽo ôm cậu con trai ấy vào lòng một cách trần trụi, cảm nhận hơi ấm và mùi hương cơ thể bằng tất cả mọi giác quan, để da thịt mình động chạm vào da thịt người đàn ông khác mà lại không hề cảm thấy ghê tởm, lại mong những phút giây đó mãi không trôi qua để mình không rời xa người ấy, để ôm mãi người ấy không thôi. Kể từ giây phút đó, anh đã chắc chắn mình yêu Khanh, một tình yêu đúng nghĩa tình yêu đôi lứa, không phải thứ tình cảm ngộ nhận hay bồng bột, hời hợt. Ban đầu anh cũng ngại, nhiều lúc còn thấy ghê rợn chính bản thân mình, nhưng tình yêu đến một cách tự nhiên và gắn bó sâu nặng như vậy nên chẳng thể chối từ. Dù sao đi nữa, anh vẫn yêu Khanh, chỉ cần được sống đúng với cảm xúc và tình yêu của mình là được rồi.
          - Vậy sao anh không cưới cậu ta mà lại cưới em? – Vi hỏi một cách lạ lùng, có phần ngây ngô.
          - Em ngây thơ quá, nếu mọi chuyện mà dễ dàng thế thì cả anh và em đã không phải đau khổ thế này. – Nam cười khẩy, mắt đầy đăm chiêu – Cho đến lúc đó, anh mới chỉ xác định tình cảm về phía mình. Còn Khanh, anh không dám chắc tình cảm của cậu ấy. Anh cũng không dám hỏi, nhỡ Khanh không phải người như mình thì anh sẽ đánh mất một tình bạn đẹp. Nhưng không ngờ, chính Khanh lại là người thổ lộ với anh trước. Cậu ấy trông vậy mà bạo dạn hơn anh tưởng. Khanh bảo rằng ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy mến anh, cậu ấy thấy trong vẻ mặt u sầu của anh sự trống trải, đơn độc nhưng chứa đựng cả một thế giới rộng lớn, rằng thế giới ấy nếu được bồi đắp thêm nhựa sống của sự sẻ chia, của tình yêu thương thì sẽ đơm hoa kết trái. Và, Khanh cũng thú nhận thích sự nhẹ nhàng ở anh, điều mà những cậu con trai khác không có. Cũng giống như anh, ban đầu cậu ấy sợ hãi, không dám thừa nhận tình cảm của mình, muốn giấu đi và sống một cách bình thường. Nhưng cũng từ sau đêm ấy, tình yêu giữa hai đứa ngày càng lớn, hệt như một đứa trẻ dậy thì mà phải ních một chiếc áo chật vậy, đến lúc lớn quá chiếc áo sẽ bị rách tung ra mà thôi. Yêu là không thế che giấu, không thể gượng ép để phủ nhận sự tồn tại của nó. Người ta thì được yêu một cách tự nhiên tự tại, còn những kẻ như bọn anh thì mỗi lần yêu là phải bước qua một lần sợ hãi, dằn vặt để thử thách chính bản ngã của mình. Có nhiều người đã không đủ nghị lực để đến với tình yêu của họ. Nhưng với bọn anh, nếu chưa yêu và không chịu thừa nhận tình yêu tức là chưa tìm được chính bản thân mình, càng chối bỏ nó chỉ càng làm ta đau khổ và núp dưới bóng một kẻ không phải là mình. Cuộc đời chỉ hạnh phúc khi ta được sống thật với cảm xúc của mình mà không phải che giấu. Tất cả những thứ còn lại đều là vô nghĩa.
Nam ngậm ngùi một lúc rồi nói tiếp. Có vẻ như bao nhiêu chất chứa, ưu tư lâu nay của anh được gặp Vi như cá tức trứng, cần đẻ ngay cho thỏa.
- Người ta thường nói tình yêu của người đồng tính chỉ toàn là tình qua đường và tình một đêm, thỏa mãn tình dục rồi thì đường ai nấy đi, họ không hề biết chính định kiến của xã hội mới là nguyên nhân chính khiến những kẻ như bọn anh không thể yêu nhau lâu dài. Nếu được bình thường như bao tình yêu khác, được mọi người công nhận, không phải yêu chui lủi, yêu lén lút, được quyền nghĩ đến tương lai để lo cho mình và người mình yêu, thì tình yêu của bọn anh sẽ cố định và lâu bền hơn nhiều. Giá mà tình yêu của người đồng tính được sự ràng buộc của pháp luật và phong hóa thì mọi chuyện sẽ khác, đằng này xã hội lại luôn tìm cách ruồng rẫy và hất cẳng bọn anh ra ngoài rìa với những kì thị nghiệt ngã. Sự tồn tại của bọn anh bị coi là trái tự nhiên, là bẩn thỉu, như những kẻ thuộc đẳng cấp tận cùng của xã hội, cái đẳng cấp mà chỉ cần chạm vào bóng của nó thôi người ta sẽ phải lập tức tẩy uế bằng thứ nước thánh trộn từ sữa, bơ, phân bò và nước tiểu đến ba ngày hai đêm. Tình yêu của bọn anh cũng giống như mọi đôi trai gái khác, có nhớ, có thương, có giận hờn, chỉ khác ở chỗ phải che giấu nó đi. Tất cả mọi cảm xúc, hành động đều phải tỏ ra thật bình thường. Yêu mà cứ phải lén lén lút lút thật khó chịu, nhưng chẳng thể làm khác được. Nhiều lúc anh thấy mệt mỏi vì tình yêu của hai đứa lúc nào cũng nặng nề như đang phải gánh cả một tấn đá tảng vậy. Mọi chuyện cứ diễn ra bình thường như thế. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Đêm giao thừa năm thứ tư, ở nhà chỉ có mình anh, chị Hoa với và Cóng về quê, còn bố phải đi tiếp khách tất niên về muộn, nên anh rủ Khanh qua đón giao thừa cho đỡ buồn. Một tiếng pháo. Một nụ hôn. Một vòng tay. Sự thăng hoa của mọi giác quan và cảm xúc kéo bọn anh ra khỏi không gian thực tại, không còn biết đến xung quanh nữa. Cho đến khi mở mắt ra thì bố anh đã ở trong phòng từ lúc nào, chắc ông nhìn thấy hai đứa từ dưới sân nên lén lút mò lên. Ông không tỏ thái độ ngay lúc đó, chỉ lạnh lùng bảo Khanh đi về và gọi anh lên phòng. Bàn tay ấm áp và ánh mắt tin tưởng của Khanh đã tiếp thêm một luồng sức mạnh cho anh, nên, đứng trước bố, anh đã dám thẳng thắn thừa nhận tất cả. Anh biết dù có chối cũng không thể được. Thật kinh khủng, lúc đó trông ông ta giống một con sư tử đực dữ tợn đang lên cơn thèm thịt, chỉ cần đợi con mồi lộ diện là lập tức nhảy vào cắn xé. Lập tức, ông ném tan cái gạt tàn vào đầu anh, rồi chửi anh là thằng chó chết, thằng bệnh hoạn, thằng vô loài, rằng anh đang làm ô uế dòng họ và ảnh hưởng đến thanh danh của ông. Sau một hồi chửi mắng, đe dọa chán chê, ông bắt anh phải cắt đứt quan hệ với Khanh, nếu không ông sẽ giết chết Khanh. Bố anh là người thế nào anh biết chứ, nếu không dám giết người thì cũng sẽ làm cho kẻ đó thân tàn ma dại. Tuy là giám đốc một công ty lớn của nhà nước đấy, nhưng đằng sau ông ta là hàng tá mafia và bọn đầu trâu mặt ngựa. Anh lo cho Khanh nên suốt một thời gian dài hai đứa không gặp nhau. Nhưng bọn anh vẫn thường tìm cách lén lút gặp nhau. Nghĩ lại, thấy quãng thời gian đó cũng buồn cười, yêu mà như đi trinh thám. – Nam bật cười rồi lại trùng giọng xuống – Thật không ngờ, bố anh đã lén cho người theo dõi. Và đau đớn là cái giá phải trả cho những kẻ dám coi thường ông. Cả một bọn côn đồ cầm gậy chạy tới vụt liên tiếp vào cả hai đứa. Thế đấy, chính con đẻ mà ông ta cũng không tha. Anh chỉ bị răn đe nên nhẹ hơn, còn Khanh thì bị đánh đến gãy xương sườn và xương bả vai. Về nhà, bị xích chân vào giường đến tận hơn một tháng trời. Mặc cho anh gào khóc, van xin đến khản cổ, ông ta vẫn không một chút động lòng. Còn bà Cóng với chị Hoa, ông ta dọa sẽ chặt cụt tay nếu để chuyện lộ ra ngoài. Sau hơn một tháng, ông ta tới gặp anh, ra sức nịnh nọt rằng đã lo đầy đủ cho anh một chuyến du học, chỉ cần anh chấp nhận đi thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa, bằng không thì Khanh sẽ còn gặp nhiều “trò vui” hơn thế. Quá sợ hãi, sợ chính con thú đó và lo cho Khanh, cuối cùng, anh phải cắn răng mà đồng ý. Trong hai năm ở nước ngoài, anh và Khanh vẫn nhắn tin qua lại cho nhau. Đến khi anh về nước, ông ta chạy cho anh một chức ở sở công thương. Rồi chẳng hiểu sao ông ấy lại biết em, bắt anh phải đi gặp mặt em. Tất cả chuyện đám cưới này cũng là một tay ông dựng lên hết, anh không thể chống lại ông ấy. Thực sự, anh và Khanh quá nhỏ bé so với ông ta, nếu bọn anh sống yên ổn thì chỉ còn cách đó. Theo tâm nguyện của Khanh, anh chỉ dám xin ông ta cho cậu ấy được phép làm phù rể trong đám cưới. Cũng chẳng phải ông ta động lòng gì đâu, chẳng qua ông muốn cho Khanh tận mắt chứng kiến để biết đường mà rút lui thôi.
-   Vậy đám cưới này là sự ép buộc của bố anh? Thảo nào ánh mắt cậu ấy nhìn em…
Vi vẫn còn cảm thấy gờn gợn nhiều cảm xúc khó tả. Câu chuyện của Nam, câu chuyện tưởng như chỉ có trong phim mà lại có thật, lại là chính cuộc đời Nam, người đang ngồi trước mắt Vi bằng xương bằng thịt. Nó mang theo từng phần máu thịt của Nam chứ chẳng phải sự bịa đặt, bỡn cợt. Quá khứ của Nam là cả một cõi đắng cay và lạ lùng, lần đầu tiên Vi bước vào, như một giấc mơ.
          - Vi à! – Nam bỗng nắm chặt tay Vi như cầu xin – Đó là những chuyện bây giờ anh mới dám kể. Em là người đầu tiên anh kể, nhẹ lòng lắm. Không phải anh kể ra để cầu xin sự tha thứ hay thương hại ở em. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, anh không cố tình lừa em. Anh, bản thân anh cũng vô cùng khốn khổ khi phải làm những trò hươu vượn đó như một con rối vô hồn chỉ để chiều ý bố anh. Nhưng em thấy đấy, anh không thể làm khác đi được. Vi, nghe anh nói này! Nếu thương anh, thì xin em hãy giấu kín chuyện này! Nếu bố anh mà biết, ông ta sẽ nổi cơn tam bành. Thật khó mà tưởng tượng nổi ông sẽ làm những điều kinh khủng gì. Xin em hãy tạm thời giữ kín mọi chuyện, coi như chưa có gì xảy ra. Anh hứa sẽ làm tất cả bù đắp mất mát cho em. Sau này, đợi bố anh nguôi ngoai rồi, em có thể li dị anh. Anh sẽ chia hết tài sản cho em. Anh sẽ cho em hết. Chỉ cần em giúp anh lần này thôi! Được không Vi?
Vi ngồi im lặng nhìn Nam. Câu chuyện anh vừa kể, những lời tâm sự thật lòng của anh dần khơi gợi ở Vi sự đồng cảm. Lòng Vi dịu lại, không còn tức giận, không còn ghen tuông, không còn ghê tởm, chỉ còn lại nỗi buồn và sự chua xót đến đắng lòng. Vi buồn cho mình, buồn cho cả Nam, cô tự thấy Nam không có lỗi gì trong chuyện này, những gì cô phải trải qua quá nhỏ bé với nỗi đau của Nam. Bỗng dưng, Vi thấy thương Nam lắm, rồi lại thương cả chàng phù rể kia nữa, chàng trai nhỏ bé đã phải nén nỗi đau để chúc phúc cho người mình yêu. Phụ nữ họ nhạy cảm và giàu tình thương hơn đàn ông nhiều, nên những chuyện như thế này họ cũng dễ cảm thông hơn.
Không thấy Vi nói gì, biết cô vẫn chưa hết sốc, Nam lặng lẽ đứng dậy, định ra khỏi phòng. Nhưng, Vi gọi giật lại.
          - Anh Nam, lại em bảo!
Rồi Vi dịu giọng lại, làm như đã chiêm nghiệm được điều gì đó.
          - Em hỏi anh, anh có biết vì sao anh rơi vào bế tắc không? Em thấy anh cô độc lắm. Cả anh và cậu ấy, cả hai người đều cô độc trong chính tình yêu của mình. Anh định giấu đi tất cả sao? Định yêu mà không cần đến người xung quanh sao? Anh càng cố gắng bảo vệ tình yêu đó bằng cách tách ra khỏi mọi người thì lại càng làm nó chông chênh không có điểm tựa, dễ tan vỡ. Chẳng có tình yêu nào tồn tại được riêng rẽ một mình. Anh sợ nên anh không nói với ai. Nhưng không nói ra thì sao người ta biết mà ủng hộ anh. Anh vẫn còn có bạn bè cơ mà? Anh là đồ ngu! Anh biết yêu nhưng không biết cách bảo vệ tình yêu của mình, chỉ biết trốn chạy, chỉ biết thu mình lại vào cái vỏ ốc chật chội.
Vi vẫn dồn dập:
          - Nghe em này, hãy mở lòng anh! Hãy chia sẻ cuộc đời anh! Ít ra bây giờ đã có em biết, đã có em hiểu anh. Dù chỉ là đứa trói gà không chặt, nhưng em sẽ không quay lưng lại với anh. Tình yêu của anh có thể là khác người, là đau khổ nhưng cao đẹp hơn gấp vạn những thứ tình yêu hời hợt, toan tính và vụ lợi tầm thường. Yêu là không bao giờ trốn tránh. Hãy đối diện với xã hội. Con người bao giờ chẳng e ngại trước những lối thời trang quá tân thời, nhưng rồi đấy, sẽ có lúc họ chạy theo vẻ đẹp của nó một cách điên cuồng cho mà xem. Em nhớ hồi trước đi học, cô giáo kể rằng Xuân Diệu đã từng bị hắt hủi vì “lối ý phục” quá Tây của ông, nhưng sau đó, họ lại quay ra ca ngợi ông hết lời. Thế nên, anh đừng sợ gì cả. Hãy sống thật, sống đúng với bản thân anh! Chỉ cần anh không giả dối, chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần tình yêu của anh là chân thành, anh sẽ được đón nhận. Hãy mở cửa tâm hồn anh! Hãy mở cửa tình yêu của anh! Chúng ta không sống trong thời phong kiến, ở thời hiện đại, văn minh thì tất cả cần phải được đón nhận. Những cái lỗi thời, cổ hủ đang cố đeo bám loài người một cách leo lắt sẽ bị đào thải sớm thôi. Hãy sống tốt và đấu tranh cho chính bản thân anh!
Nam không còn biết nói gì hơn nữa, sự đồng cảm ở Vi là niềm hạnh phúc, là đôi cánh che chở lớn nhất mà anh có được cho đến ngày hôm nay. Lần đầu mở lòng, cũng là lần đầu tiên Nam còn biết tình thương vẫn tồn tại trong con người. Nhè nhẹ, Nam tiến gần tới, quỳ xuống trước Vi, ngả đầu lên đùi cô, hai tay vòng ra ôm lấy cô như đứa con chiên đang tạ lỗi trước Đức Mẹ. Vi đưa tay lên xoa mái đầu trần trụi ướt đẫm mồ hôi của Nam, mỉm cười ấm áp. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào căn phòng soi lên tường hai bóng hình trầm lặng.

***

Những ngày sau đó, cuộc sống của “đôi vợ chồng trẻ” trôi qua lặng lẽ. Ông Tư vẫn thường xuyên vắng nhà đi công tác, có về cũng chỉ ở lì trong phòng, làm “đầy tớ cho dân” thì phải vất vả ngược xuôi, khổ lắm! Nhà quanh đi quẩn lại cũng chỉ có Vi, bà Cóng với cái Hoa. Nam thì công việc bận túi bụi cứ đi từ sáng đến tối mới về, thi thoảng mới tạt qua nhà lúc trưa rồi lại đi ngay.
Cuộc sống hậu hôn nhân của Vi không đến nỗi tệ, có khi còn thoải mái hơn nhiều cô gái khác mới về làm dâu. Mọi việc trong nhà Vi chẳng bao giờ phải động đến. Vi có muốn làm bà Cóng cũng chẳng cho làm. Cũng từ hôm đó, mọi chuyện giữa Nam và Vi đã thoải mái hơn nhiều, Vi là người duy nhất Nam chia sẻ những câu chuyện cuộc đời anh một cách cởi mở. Có Nam trò chuyện mỗi tối, Vi cũng đỡ buồn hơn nhiều. Hơn nữa, Nam luôn cảm thấy có lỗi với Vi nên cố gắng bù đắp bằng mọi thứ vật chất có thể, anh mua tặng Vi bao nhiêu quần áo, đồ trang điểm, trang sức, hi vọng sẽ giúp cô vui hơn. Nhưng vật chất chỉ có thể làm người ta vui lên trong chốc lát chứ chẳng đủ sức nuôi dưỡng tâm hồn. Nhìn bên ngoài Vi sống sướng như bà hoàng, nhưng tâm trạng lúc nào cũng trống trải. Quần áo nhiều, trang sức nhiều cũng chẳng diện đi đâu được. Ừ thì Vi cũng có hay tụ tập bạn bè, nhưng chúng nó cũng phải đi làm đi ăn chứ ai hơi đâu mà dông dài mãi. Mà chúng nó cứ hỏi han chuyện vợ chồng làm Vi đến chạnh cả lòng. Nhất là con Mai, cái thứ con gái gì đâu vô duyên, toàn hỏi mấy chuyện tế nhị, làm Vi phát ngượng cả lên. Giả như Vi mà có được cuộc sống trọn vợ vẹn chồng như chúng nó thì còn đỡ, đằng này… Dù sao cũng đã hứa sẽ giữ bí mật cho Nam, nhưng cái kiểu trả lời gượng ép, lại phải bịa chuyện này chuyện kia ra cho có lệ làm Vi thấy dơ dáy và sống sượng đến phát nản. Cái cảnh lấy chồng rồi mà vẫn còn là gái trinh, trần đời chắc chỉ có Vi.
Vi là gái trinh. Đúng! Vi chưa từng ngủ với đàn ông. Chưa hề! (Thực ra vẫn đang ngủ chung giường với Nam nhưng hai người quay đầu hai phía, nằm cách nhau một cái gối) Nhưng, Vi vẫn là phụ nữ, mà lại là phụ nữ đã có chồng. Dù muốn hay không, cô cũng không thể kìm nén những nhu cầu hết sức bản năng đang trỗi dậy một cách tự nhiên. Cái thứ chết tiệt ấy, nó như đứa trẻ khó bảo đang nhảy múa điên cuồng trong cơ thể Vi, có lúc ngoan ngoãn nghe lời mà ngủ yên, nhưng có lúc nó hiếu động chạy tung lên khiến Vi không thể kiểm soát nổi, nhất là những lúc xem mấy bộ phim Âu Mỹ mà chúng nó cứ phô những cảnh trần trụi, nào mông, nào đít ra hết mức có thể. Không phải là trước đây Vi chưa từng có những ham muốn như thế, nhưng cô luôn ý thức việc giữ gìn trinh tiết cho chồng mình. Sống trong một xã hội lấy cái màng trinh làm đầu thì người phụ nữ dù khốn khổ cũng phải guồng mà quay theo nó. Còn bây giờ, Vi đâu còn gì để mất, thế nên ham muốn cứ theo bản năng bốc lên, bản thân cô cũng chẳng còn nghĩ đến việc phải níu nó lại làm gì nữa. Cái ấn tượng lần Vi giúi tay Nam vào ngực mình cứ đeo đẳng mãi, đó là lần đầu tiên có bàn tay đàn ông chạm vào chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình. Đến tận bây giờ, Vi còn nhớ như in cái cảm giác ấm nóng và ươn ướt mồ hôi từ đôi bàn tay Nam trên cặp nhũ hoa của mình.
Nhà này có cái phòng tắm to tướng ở tầng dưới nhưng Nam về muộn, không thích làm ồn nên tắm luôn ở nhà tắm nhỏ trong phòng hai đứa. Nam thường hay quên đóng chốt khiến cánh cửa bị đẩy ra đến vài phân, khe cửa lại chếch về hướng giường ngủ, nên chỉ cần ngồi trên giường là nhìn thấy hết bên trong. Dù biết Nam là người đồng tính, nhưng sự hấp dẫn giới tính từ cơ thể đàn ông với một người phụ nữ là khó tránh khỏi. Cứ mỗi lần ngồi trên giường mà không may hai con mắt đi lạc vào buồng tắm, Vi lại cảm thấy nóng ran cả người. Nam có làn da trắng, mịn như chiếc bánh sữa, bộ ngực săn tròn những thịt nảy lên, nhìn đến ngột thở. Nền văn hóa cổ hủ Á Đông tạo nên sự giả tạo không đáng có cho người phụ nữ, ai cũng muốn lấy sự e thẹn để tự làm mình cao sang hơn người. Nhưng những lúc thế này, Vi không thể chối bỏ một sự thật, là cô đang ngắm nhìn những khối cơ đàn ông cứng cáp chuyển động theo làn nước hơi khói mờ ảo, chảy dài trên cơ thể ướt át, nhỏ giọt trên khối lưỡi liềm cong cong như lá diêu bông, lún phún cỏ gà một cách thỏa mãn và thích thú. Không phải người đàn ông nào cũng có đường cong, nhưng đường cong trên cơ thể đàn ông thực sự là món quà của tạo hóa, những đường cong cứng cáp đầy dục tình và chở che sẵn sang đốn lòng bất cứ một người phụ nữ nào.
Biết Vi trống trải, nhiều lúc Nam cũng cố gắng gần gũi, giả vờ âu yếm, vuốt ve. Nhưng chỉ được vài phút dạo đầu là Vi đẩy ra ngay, cô không muốn làm cái trò mèo cuội cưỡng ép ấy. Thật biến thái. Sự hòa hợp về thể xác phải khởi nguồn từ tình yêu, không thì chí ít cũng phải có sự ham muốn, cảm hứng ở cả đôi bên. Vi chưa phải thứ đàn bà cuồng dâm đến độ làm tình với một anh chàng đồng tính.
Vi thích tắm ở nhà dưới hơn trên phòng, dưới đó có cái buồng tắm xông hơi kiểu Úc tận hơn 80 triệu, tắm đến là sướng. Từ bé đến lớn có bao giờ Vi được tắm bồn, cái buồng tắm ở nhà bé như cái lỗ mũi nên chỉ cần dội vài gáo nước, xoa xoa tí xà phòng là xong. Làm to, cướp được của người khác thì có nhiều cái xa xỉ mà dân cả đời cũng chẳng dám mơ. Tắm buồng kiểu Úc đúng là thích thật!. Trời đang lạnh mà chui tọt vào đó, từ từ tận hưởng cái cảm giác thư thái, dễ chịu của luồng hơi nước li ti, nóng bỏng người phun vào từng tế bào thì sướng chẳng gì bằng. Trong cái không khí mờ mờ, ấm ấm ấy, cảm xúc sinh lí cũng dễ nảy sinh. Thế là, Vi tự thỏa mãn chính mình, không cần thằng đàn ông nào hết. Để rồi, một lần quên không chốt cửa, Vi đã vô tình làm sống dậy những cảm xúc đã chết từ lâu trong con thú già ở cái nhà này. Đi tu ba năm không xong nhưng làm điều dại dột thì một giây cũng chết.

***

Tuần này Nam đi công tác miền Trung. Nhà có ba người, bà Cóng với cái Hoa dọn dẹp xong hết cũng đi ngủ sớm. Đến hơn mười một giờ ông Tư mới về, trong người hơi chếnh choáng hơi men. Chẳng hiểu dở giời dở gió thế nào, vừa về cái ông đã nhảy tọt vào phòng Vi như có chuyện quan trọng lắm.
- Vi, bố có chuyện muốn hỏi con! – Ông nói giọng lè nhè.
          - Dạ, có chuyện gì mà khuya thế này… để con đỡ bố xuống phòng dưới ạ! – Vi nhí lí. Mỗi lần đối diện với bố chồng, cô đều thấy sợ.
          - Không cần đâu, ngồi đây được rồi! – Ông vào chuyện luôn, tính ông không thích vòng vo – Bố hỏi thật, chuyện vợ chồng chúng mày thế nào?
Đột nhiên thấy bố chồng hỏi vậy, Vi hơi lo. Sợ ông ta biết chuyện đó, Vi chống chế:
          - Dạ, vẫn bình thường bố ạ. Anh Nam đối với con tốt lắm ạ!
          - Thật không? Thế dạo này nó không có chuyện gì chớ? – Ông Tư hỏi vặn lại.
          - Chuyện gì là chuyện gì hả bố? – Vi hơi chột dạ.
          - Bố hỏi cái này không phải, nhưng vẫn phải hỏi, thế chuyện quan hệ vợ chồng chúng mày sao rồi?
          - Ơ, sao bố lại hỏi thế ạ? – Vi đỏ mặt, tim đập thình thịch.
          - Mày cứ trả lời bố đi xem nào! Có gì phải giấu?
          - Thì… thì cũng bình thường ạ.
          - Bình thường? Thế sao hôm nọ bố thấy mày làm gì trong phòng tắm hơi đó? – Ông ta hỏi một cách tỉnh bơ, không một chút sượng sạo.
Câu hỏi sống sượng của bố chồng khiến Vi giật nảy mình, không nói được gì. Lúc này Vi chết đứng, chân tay rụng rời. Chẳng để cho Vi kịp thanh minh, ông ta ra sức tấn công:
          - Thôi con đừng giấu làm gì! Chuyện thằng Nam bố nắm rõ như lòng bàn tay, ngay từ lúc chúng mày về nhà bố đã nghi rồi. Chắc đêm tân hôn thất bại đúng không? – Rồi ông gằn giọng vô cùng đáng sợ, hai tròng mắt đỏ ngầu một màu máu - Mẹ cái thằng chó chết, đã lo cho đến tận chân răng kẽ tóc mà còn không biết đường, lại còn bắt vợ phải đóng kịch trước mặt tao. Lần này tao giết chết cả hai đứa mày!
Vi hoảng quá, bèn quỳ ngay xuống van xin:
          - Con xin bố! Chỉ vì sợ mọi người biết chuyện sẽ ảnh hưởng đến bố nên anh Nam mới làm thế. Trong chuyện này anh ấy là người khổ nhất rồi. Bố ơi, anh Nam không có lỗi! Tình yêu của anh ấy với cậu Khanh là thật lòng, họ không có lỗi gì hết. Anh ấy sống với con rất tốt. Bố tha cho anh ấy!
          - Thôi câm đi! Con còn xin xỏ cho thằng chó ấy à? Trên đời này làm gì có thứ yêu đương nào quái thai như thế. Hai thằng đàn ông mà đi yêu nhau được à? Có thánh cũng không chấp nhận được. Mà nó theo đạo cơ mà, nó làm thế là xỉ nhục Chúa, xỉ nhục loài người. Nó không biết bố nó là ai sao? Nó không biết bố nó phải cực khổ như thế nào mới leo được lên vị trí này sao? Nó định bôi gio trát trấu vào mặt bố đây mà!
          - Không phải đâu bố! Đấy là bố chưa hiểu, chuyện này là hoàn toàn bình thường. Con tin Chúa sẽ ủng hộ… Á!...
Bốp…
Chưa để Vi nói hết câu, ông Tư đưa tay tát thẳng một cái như trời giáng làm Vi ngã dúi dụi. Ông là một con chiên rất ngoan đạo.
          - Câm mồm! Lại còn dám xỉ nhục Chúa à?
Nhận ra mình hơi nóng giận, ông Tư dịu giọng lại, đưa hai tay đỡ Vi dậy.
          - Bố xin lỗi! Dạo này công việc căng thẳng quá.
Đúng lúc ông đưa tay ra đỡ, chẳng may chạm vào ngực Vi. Cặp nhũ hoa êm ái đè lên tay ông, chiếc áo xộc xệch lại để hở chỗ da ở cổ trắng nõn ngà. Bấy nhiêu đó cũng đủ cho con thú ngủ yên phải bừng tỉnh giấc. Con giun già bạc phếch giờ lại đang cứng ngắc lên trong quần ông. Ông tặc lưỡi một cách đê tiện:
          - Thông cảm cho bố, tại công việc áp lực quá nên lúc nào cũng căng thẳng! Mẹ thằng Nam mất lâu rồi, từ dạo đó đến giờ bố cứ một thân một mình, đi làm về cũng chỉ có bốn bức tường trống trơn, chẳng có ai trò chuyện, chia sẻ. Giờ thằng Nam lại đổ đốn như thế, bố cũng chán lắm!
Nói rồi ông nắm chặt lấy tay Vi.
- Vi à, bố biết con có chồng như không, chưa ngày nào được hưởng cảm giác vợ chồng thật sự mà đã phải sống như quả phụ. Chắc con đang ức chế lắm. Hay là… hay là để bố giúp con!
Nói rồi ông ôm chặt lấy Vi, liếm lên cổ cô con dâu. Vi hoảng quá, giơ hai tay đẩy thật mạnh.
- Bố! Sao bố lại làm thế? Bố hãy ra khỏi phòng đi ạ!
Vẫn cái giọng van xin, năn nỉ, tay ông với về phía Vi vẻ thắm thiết lắm. Mí mắt ông giật liên hồi, vết nhăn hai bên mép rung lên từng đợt đầy khả ố.
          - Kìa Vi, giúp bố đi mà! Bố ở một mình bốn năm năm nay rồi, buồn lắm, buồn đến chết mất! Con hãy thương cái thân già này, rồi con muốn gì bố cũng cho.
          - Bố say rồi, bố về phòng đi ạ! – Vi khóc nức nở, vẫn cố gắng chống cự trong khi cục mỡ tảng nhũn nhẽo nhăn nheo kia cứ chèn về phía Vi đầy ham muốn.
- Thế này nhé, con chiều bố một đêm nay thôi. Rồi bố mặc kệ thằng Nam, mặc kệ chúng mày muốn làm gì thì làm. Bố cũng mệt mỏi với nó lắm rồi. Bố hứa đấy! – Ông lập tức chuyển hướng sang trao đổi với Vi. Cái trò kì kèo không được thì quay ra trao đổi sòng phẳng bằng mọi lí lẽ, với mọi điều kiện kiên quyết khiến đối phương khó lòng chối từ, ông đã làm quá quen.
          Loại chó săn như ông Tư mà đã ra tay làm việc gì, việc đó ắt phải thành, câu nói ấy của ông quả đã tác động mạnh đến Vi. Bất chợt, Vi nghĩ tới Nam, tới nỗi bế tắc của anh mà nguyên nhân chính là do ông bố quái ác này. Vi còn nhớ lúc nãy ông ta đã dọa sẽ giết chết Nam và Khanh. Vi biết kẻ như ông ta dám làm những trò vô cùng bỉ ổi, kể cả với con đẻ mình. Sự ngây thơ khiến Vi tin rằng, nếu cắn răng cắn lợi chiều ông ta một đêm, chỉ một đêm thôi, cũng chẳng ai biết được, thì chẳng phải Nam sẽ được giải thoát sao? Thương Nam quá, Vi càng trở nên cả tin. Với lại, chẳng còn gì để mất nữa rồi. Cuối cùng, Vi mặc xác cho ông ta muốn làm gì thì làm...
          Con thú dữ thường không ăn sạch con mồi của nó ngay khi vừa săn được, nhất là khi con mồi đó lại khó kiếm. Nó sẽ cất lại một chỗ để dần thưởng thức, tới khi cái xác kia chỉ còn lại bộ xương khô mới thôi. Chó quen dấu cứt, ngựa quen đường cũ, đêm đó là đêm đầu tiền nhưng chưa phải đêm cuối cùng. Liên tiếp những ngày sau đó, cứ đêm muộn, đợi bà Cóng với cái Hoa ngủ hết, ông ta lại gõ cửa phòng Vi. Ban đầu Vi còn khóc lóc, còn chống cự, nhưng biết có cố cương lên cũng chẳng được, nên dần dà cũng chẳng thiết nữa.
          Nhưng chính Vi, dù muốn dù không cũng không thể chối bỏ được cảm giác thăng hoa đầy nhục cảm mà một người đàn ông “100%” đem lại cho mình. Cái cảm giác đó, lần đầu tiên là sợ hãi và đau đớn, nhưng càng về sau lại càng thích thú. Để rồi, những ám ảnh dục tính trở nên thường trực trong Vi lúc nào không biết. Những lúc ở một mình, Vi lại nhớ đến cảm giác ấy, cái cảm giác nhột nhột khi hàng râu thô ráp cạ vào khắp cơ thể mình cùng những nụ hôn thô bạo, ướt át mùi nước bọt hôi hám, khi bàn tay nhăn nheo của lão già ngoài năm mươi vuốt ve khắp thân xác, khi da thịt mình được cọ xát với da thịt đàn ông. Ông Tư tuy đã ngoài năm mươi, nhưng cái ngọn lửa hừng hực đam mê dục tình lấy từ những món ăn tởm lợm và tàn bạo như bào thai rắn, óc khỉ sống, mắt đại bàng, máu rùa… cũng đủ để làm hứng khởi người con gái cô quạnh kia. Vi thích cảm giác đó, cái cảm giác mà chồng Vi không bao giờ có thể đem lại cho cô.

***

- Cô Vi, dạo này tôi thấy cô khó ở phải không?
- Dạ, sao bà biết ạ?
          - Thì tôi nấu bao nhiêu món ngon mà cô nào có chịu ăn, cứ ngồi vào mâm là tôi thấy cô khó chịu à.
Đúng là dạo này Vi khó ở thật, cứ ngửi mùi nấu nướng, thức ăn là thấy buồn nôn. Nhất là buổi sáng ngủ dậy, thấy nôn nao kinh người. Vi cũng tự thấy cơ thể có gì đó thay đổi, kinh đã tắt nhiều tuần, chỗ đầu vú tự nhiên căng ra, rất khó thở.
- Này tôi hỏi, thế dạo này cô có bị tắt kinh không? – Bà Cóng gặng hỏi.
- Cháu bị chậm mấy tuần rồi bà ạ!
          - Thôi đúng rồi! Thế là phước cho nhà này rồi nhé! Tôi cứ tưởng thằng Nam không phải đàn ông, ai dè cũng đáo để phết. – Bà Cóng tủm tỉm cười, có vẻ mừng lắm.
Lời hân hoan của bà Cóng làm Vi giật thót tim. Lẽ nào lại thế thật? Vi đâm lo, mồ hôi mồ kê toát hết ra mặt. Vi gượng cười, cố chối bỏ để tin điều đó không phải sự thật.
- Chắc bà nhầm, chứ mấy chứng này cháu vẫn hay bị mà!
- Ừ thì tôi cứ đoán già đoán non thế. Cô cứ đi khám đi cho chắc!
Ngay chiều hôm đó, Vi mua que thử thai về thử thì được hai vạch. Chưa tin, nhiều ngày tiếp theo Vi thử đi thử lại cũng vẫn ra hai vạch. Thôi, thế là xong! Cái thai ấy của ai hẳn Vi biết chắc. Làm sao bây giờ? Vi hoang mang tột độ, nhưng chẳng dám nói với ai. Mấy lần bà Cóng hỏi Vi toàn giấu nhẹm đi. Cuối cùng, Vi lấy hết dũng khí, quyết định nói với ông Tư. Dù sao Vi cũng không thể giải quyết chuyện này một mình, con của ông ta thì ông ta phải có trách nhiệm.
          - Sao? Có rồi à? Vậy đi phá đi! Làm bí mật thôi, đừng cho ai biết! – Ông Tư vừa đọc báo vừa cất giọng thờ ơ.
Vi không thể tin vào tai mình. Cái thai Vi đang mang là con của Vi, cũng là con của ông ta, sao ông ta có thể lạnh lùng đến như thế? Ông ta thậm chí còn không thèm nhìn Vi đến một lần.
- Sao bố lại nói như thế được ạ? Dù sao đây cũng là máu mủ của bố. Bố làm thế thật quá vô tình!
          - Bây giờ cô quay sang trách móc tôi sao? Không phá thì để đấy à? Tôi chưa điên. Lỗi là ở cô. Tôi đã nhắc cô dùng thuốc sao cô không dùng? Sao hả? Sướng quá chẳng thèm nghĩ cái mẹ gì nữa. Giờ còn trách ai? Đồ điếm!
Từng câu nói của ông Tư như trăm ngàn mũi kim ghim chặt vào từng tế bào trên người Vi, đau đến tận xương. Vi uất nghẹn không thể nói được gì, khóc cũng không thể khóc được, chỉ thiếu nước cầm dao đâm chết ông ta mà thôi. Đồ chó bẩn, ăn bẩn hơn cả con chó hoang.
Nam về muộn, vừa định vào phòng bỗng chợt nghe thấy tiếng ông Tư. Dù chỉ nghe loáng thoáng anh cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra Tức giận, Nam nhảy thẳng vào phòng, chưa bao giờ anh giận giữ đến thế. Nam gào lên:
- Bố! Sao bố lại có thể làm chuyện vô luân như thế?
Con chó già nhổn dậy, lập tức đưa tay giáng một cái tát như bủa bổ.
          - Câm! Mày dám quát tao à? Mày muốn hàng xóm biết hết hay sao? Thằng chó chết. Tao nói cho mày biết, tao có làm gì đi nữa cũng không đáng kinh tởm như cái loại mày. Tao có ngủ với con Vi thì nó cũng là đàn bà, đéo phải đàn ông như chúng mày. Cái loại súc vật như mày chết đi cho rảnh nợ! Tất cả chuyện này là do mày tạo nghiệp chướng. Mày liệu hồn!
Trong cơn cuồng nộ, ông quay sang Vi, ánh mắt khinh rẻ không chút thương xót.
          - Con Vi, mai đi phá ngay cái thai cho tao! Nhớ là làm cho kín vào, lộ ra là mày chết! Còn thằng chó kia, tao đã nhún nhường mày nhiều rồi, nhưng mày không nghe. Mai tao cho người đánh chết thằng khốn bạn mày. Để rồi xem, tao giết hết cả lũ chúng mày! – Ông ta nghiến răng rồi hầm hầm đi ra, đánh cửa rầm một cái. Bức ảnh cưới treo trên cửa rơi xuống vỡ choang, tung tóe những mảnh kính tả tơi. Căn phòng trở nên tối tăm, chỉ có chút tia sáng lóa lên qua khe cửa.
Trong góc phòng, Vi đang khóc nghẹn nên từng tiếng, đôi mắt đầy sợ hãi và căm giận. Chẳng biết làm gì, Nam chạy tới ôm chặt lấy Vi, hai gò má anh ướt đẫm những giọt nước đắng.
          - Anh xin lỗi! Tất cả là tại anh!
Vi nắm chặt tay Nam, giọng nức nở và đầy đay nghiến.
- Không! Anh không có lỗi! Lỗi ở…


Hải Phòng ngày 20 tháng 10 năm 2012
_Đức Long_

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét