Trời trắng xóa, không gian trắng xóa.
Không một cọng sương. Chỉ tuyền ánh sáng trắng xóa trùm khắp mọi cảnh
vật, phủ kín từng dãy nhà cao hút, xuống tận những gốc bàng héo khô,
chết lặng bên đường. Đó là chút đọng lại trong kí ức tôi mỗi khi nhớ về em.
Những mảng kí ức mơ hồ quá, không có đầu có cuối để chắp vá cho liền mạch, nên
đành thả cho trôi theo cảm giác.
Đông lạnh nhưng
không tuyết, độc những hơi thở phả vào không khí từng làn khói run rẩy, cuộn
tròn ôm ấp lấy nhau. Cái rét mùa đông khiến người ta cảm tự mình nhỏ bé và âu
sầu hơn. Khi khí lạnh xâm lấn dòng máu cơ thể, họ thèm được yêu, được bao bọc,
được nắm giữ một ai đó để sưởi ấm cho cảm giác của mình. Đông cũng là cảm giác
lớn nhất của tôi về em, cái cảm giác lạnh tái đến tận xương mỗi khi tôi chạm
vào cơ thể, hay cố xâm nhập suy nghĩ em.
Tôi bước theo em bên
con kênh dài xa tắp, không điểm dừng. Nói là kênh, nhưng thực ra, nó chỉ là con
cống lớn chứa đầy nước thải đen ngòm chạy ngoằn ngoèo quanh thành phố, đi qua
tấm lưng bạc màu của những dãy nhà cao tầng vô hồn. Không bóng người, không phố
phường, tôi và em vẫn hay dạo quanh nơi đây, để cảm nhận sự tĩnh lặng và buồn
bã phía đằng sau một thành phố, đằng sau những tòa nhà xô bồ, neo đơn bóng
người. Cả tôi với em đều thấy nơi chết lặng này đẹp một cách lạ lùng. Cái đẹp
này chỉ có thể cảm giác được, chứ không thể diễn tả thành lời. Thế giới ngôn từ
đã chết rồi, không còn khả năng diễn tả mọi rung chấn tế vi trong cảm giác của
con người nữa.
Điều làm tôi thích
nhất ở nơi đây chính là cảm giác lâng lâng khi được đứng phía sau một tòa nhà
cao tầng cũ kĩ, ngắm nhìn những vết gạch tróc vẩy, những dấu dầu mỡ loang lổ
chảy qua lỗ thông khói nhà bếp, những mắc phơi quần áo ướt sũng, những ô cửa sổ
li ti đầy bụi bẩn, những mảng tường bạc màu kín bưng, và cả những cánh cửa hậu
đóng im thin thít, nhưng ôm ấp cả một sự sống sau nó. Bạc nhưng không chết,
lặng mà vẫn sống. Thời gian lúc nào cũng cuốn nhanh một cách lặng lẽ khiến tôi
chỉ kịp biết mình đang chết dần theo năm tháng. Chỉ ở nơi đây, tôi mới bắt được
nó vào con mắt, để ngắm nghía cho thỏa cái màu nhờn nhợt, bàng bạc của nó đang
đan vụt qua từng kẽ ngón tay mình. Tâm hồn tôi khi ấy như được vuốt ve bởi
những mảng kí ức mơ hồ đã từng có ở một quê hương xa xôi nào đó.
Ai biết không gian tới nơi
đâu?
Ai biết thời gian về nơi
nào?
Ai không sợ thời gian?
Ai không sợ không gian?
Ai thoát khỏi cô đơn?
Ai thoát khỏi lạnh lẽo?
Ai thoát khỏi tàn héo?
Ai biết ai đi tiếp cùng ai?
Em đi trước, tôi
lặng lẽ bước theo sau. Suốt mấy tiếng liền, chúng tôi không nói với nhau câu
nào, chỉ nghe đi nghe lại ca khúc Feelings qua tiếng hát Nina Simone, lặng ngắm
phía sau thành phố về đông để cảm nhận cái lạnh bốc lên từ hơi đất, dội qua
cảnh vật, đập lại vào thân thể nhỏ bé của hai con người. Giờ khắc hiếm hoi này,
hai mảnh hồn chúng tôi được giao cảm mạnh nhất với nhau. Nếu tôi là Trịnh, còn
em là Khánh Ly, hẳn chúng tôi sẽ có nhiều ca khúc bất hủ cho đời. Đây là nơi
duy nhất thời gian không tồn tại với chúng tôi.
Đột nhiên, em quay
giật lại, sắc mặt thảng thốt.
- Ôm mình đi!
- Giữa đường thế
này sao?
- Phải! Nhanh lên!
Mình không thể chịu hơn được nữa. Lạnh lắm! Từng mạch máu ấy, mình đang thấy nó
đông lại và nứt toác ra. Đau lắm! Hãy ôm chặt lấy mình ngay đi!
Không đợi tôi, em
vội đan hai tay vòng sâu vào lớp áo khoác dày, ôm chặt lấy tôi như muốn nhập
hai cơ thể làm một. Đôi khi em cảm thấy sợ một thứ gì đó, sợ đến tê liệt cơ
thể, và em sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn nếu phải một mình chống chọi nó. Vì
vậy, tôi luôn phải ở bên em để xoa dịu những cơn sợ hãi khủng khiếp này. Tôi cố
áp sát mặt bên má em để sưởi ấm. Nhưng, nó cứ lạnh tái như băng tuyết vùng
Hokkaido, khiến chính tôi cũng cảm thấy những mạch máu của mình đang đóng băng
theo. Chúng tôi đứng nguyên tư thế đó suốt hàng giờ đồng hồ, cho bụi trời đóng
rêu thân thể. Tôi cứ nghĩ, nếu có bị hóa đá nơi đây, thì dễ đến vài năm sau cũng
chẳng ai biết đến sự tồn tại của hai đứa tôi, ngoài gió và khí lạnh là mãi mãi.
Gục đầu vào ngực
tôi, em khóc rưng rức. Tôi không ngạc nhiên lắm, em vẫn thường khóc một cách
bất ngờ như thế, chẳng vì lí do gì. Đơn giản vì em thích khóc, như đất cạn thích
mưa. Khóc là cách để em tự sưởi ấm cơ thể của chính mình, đả thông các mạch
nguồn, và cũng giúp tôi biết rằng em vẫn còn đang sống. Được lúc lâu, em thôi
khóc và thì thầm những câu mơ hồ bên ngực tôi. Dù không nghe rõ em nói gì,
nhưng tôi vẫn cảm nhận được luồng sóng âm yếu ớt chạy qua da thịt mình.
- Vĩnh hằng không
tồn tại. Mình không thể ở bên cậu mãi mãi, con chim nhỏ cũng có lúc phải bay
đi, như ca khúc Norwegian wood ấy. Hãy yêu thêm nhiều người khác để biết rằng
cậu còn sống! Hãy quên mình đi!
***
Em ở đối diện nhà
tôi, nơi phía cuối con ngõ dài xác hoa giấy. Tuy gần nhau, nhưng suốt mười mấy
năm trời, em và tôi chưa từng giao tiếp với nhau. Em đi đâu về cũng chỉ đóng
kín cửa, chẳng hề bước chân ra ngoài. Gia đình em ít khi giao lưu với hàng xóm,
chẳng ai biết họ làm gì, từ đâu tới. Mỗi khi cánh cửa gỗ nứt nẻ nặng trịch ấy
đóng vào, căn nhà lại trở nên yên ắng đến lạ lùng, không một tiếng động lọt ra.
Tôi quen em vào một
chiều đầu hạ. Khi nắng vàng chợt ửng, em đột nhiên gõ cửa nhà tôi. Lần đầu tiên
tôi được đứng gần em đến thế, cảm giác mặc lạ mà lại gần gũi như đã quen từ lâu
rồi. Làn da em trắng muốt nhưng xanh xao, dáng người nhỏ bé, gầy gộc và xiêu
vẹo. Mái tóc em dày và đen nhánh, thơm thoảng hương bằng lăng dịu mát, nhưng có
chút gì đó khô cằn. Trên cơ thể yếu ớt và tiều tụy của em, chỉ duy nhất đôi mắt
là lúc nào cũng mở to và khao khát. Em đánh thức tôi bằng một cách thật lạ
thường.
- Làm chuyện đó với
mình đi!
- Tại sao?
- Mình đang cần tìm
lại cảm giác đánh mất từ lúc nhập đời. Coi như cậu đang giúp mình. Hãy giúp
mình làm chuyện đó đi!
Cứ như vậy, tôi trở
thành người tìm lại cảm giác cho em qua những cuộc kết nhụy. Có khi chưa hiểu
em, tôi băn khoăn hỏi em liệu có bao giờ thấy xấu hổ về một tình yêu đến sau
tình dục hay không, em đã gắt lên với tôi:
- Cậu có biết, có
hàng vạn tội ác đang diễn ra vì tình yêu không? Nó còn nhiều gấp trăm lần những
tội ác nảy sinh từ tình dục. Vậy thì tại sao chúng ta phải đâm đầu vào ca ngợi
tình yêu, gán cho nó đủ các luật lệ, còn tình dục thì bị phỉ báng? Mình chỉ coi
tình dục như cuộc giao tiếp giữa hai con người mà thôi, phải có giao tiếp mới
có tình yêu.
Em coi tình dục là
cuộc giao tiếp, nên em chẳng giao tiếp với ai ngoài tôi. Em khác thường nên em
không chịu cởi mở với đời, và đời cũng chẳng thể hiểu nổi em. Em không có bạn,
không quen biết ai, vì mọi người không ai giống em, không ai giao tiếp được với
em. Chỉ có tôi và em, hai kẻ trái đời, nên tình yêu cũng khởi nguồn một cách
ngược dòng như thế.
Sự tồn tại của em
không có ý nghĩa gì trong cuộc đời này, và đời cũng không có ý nghĩa với em,
nên em chỉ sống khi còn có tôi ở bên, tìm cho em những cảm giác rằng em đang
sống, dù chẳng biết em có thực sự đang sống hay không. Tôi hiểu em, hiểu cuộc
sống của hai đứa nên mặc cho đời cứ trôi, thời gian tới đâu thì tới, không cần
phải tác động vào bất cứ điều gì hết.
***
Thu vàng rơi ngập
những xác gạch vỡ nát trên con vỉa hè gồ ghề, oặt ẹo, bám đầy bụi bặm bên ven
kiếp đường đi. Tôi và em bước đi trên thảm sóng lá khô dập dìu theo từng vết
người qua, chân không chạm nền. Gió bàng bạc thi thoảng thổi những chiếc lá
vàng lăn lóc, trôi dạt nhanh chậm về tám phía, như những lữ khách phiêu lãng
đang loay hoay tìm vết đi đời mình trong mịt mù mây giăng, để rồi vỡ vụn dưới
một bánh xe nghiệt ngã nào đó trên con đường dài đông đúc. Tôi thích cảm giác
này, nhè nhẹ và mơ hồ, tựa như ảo ảnh nâng mình thoát khỏi mặt đất trần trụi,
dẫu cho chính tôi cũng đang giẫm nát một mớ tàn úa khô khốc để bước tiếp cho
đặng. Gió thổi mát làm dịu lòng người, ai cũng thích, nhưng chẳng mấy ai nhận
ra thời gian đang trôi nương vào đó để mang cái chết đến gần họ hơn.
- Cậu sợ thứ gì
nhất trên đời? - Đột nhiên, em ngẩng qua hỏi tôi.
- Có lẽ là con
người... - Tôi vừa nói vừa chầm chậm suy tư - Chẳng giống loài nào sở hữu những
tội ác nhơ bẩn như con người.
- Còn mình sợ nhất
thời gian và không gian.
- Vì sao?
- Không gian là thứ
duy nhất cầm tù mình, khiến mình mệt mỏi và thất vọng. Mình bất lực và thất bại
trước không gian, nó xé toạc mọi mối liên hệ mình muốn có, chặt đứt mọi tầm
nhìn, giao chạm của mình, biến mình thành con ngốc đơn độc khi không thể đến
gần những thứ mình muốn, không thể đi hết những con đường cần phải đi. Còn thời
gian ư? Thời gian là thứ mình căm thù nhất. Mình luôn sợ hãi tột cùng mỗi khi
đối diện với nó, đối diện với cảm giác rằng nó đang giết mình trong từng phút
lớn lên, hủy hoại từng tế bào trong mình. Rồi một ngày nào đó, nó sẽ giết chết
mọi thứ mình yêu quý, thiêu rụi mọi kí ức và nguồn sống mình từng có. Không
gian và thời gian là thế đấy! Chúng lấy đi của mình mọi thứ mình muốn, buộc
mình phải rời xa những thứ mình đang có, và nhấn chìm mình trong bế tắc của cô
đơn và cạn kiệt.
- Thôi nào! Đừng bi
quan như vậy! Cậu không cô đơn. Mình vẫn bên cậu mà! - Tôi khẽ chạm tay vào
từng sợi tóc da vàng nhỏ li ti trên mái đầu em để an ủi.
- Cậu có biết thời
gian sẽ đi về đâu không? - Em vẫn hỏi, đôi mắt thả lơ vào làn xe vun vút bên
đường.
- Ai biết được điều
đó?
Em khẽ cúi xuống,
nhẹ đưa tay măng nhặt chiếc lá héo khô, thổi lớp bụi bay vào gió, vừa mân mê vừa
thì thầm:
- Đúng vậy! Cậu và
mình đều không biết. Chẳng ai biết được nơi thời gian sẽ tới. Vậy nên mình mới
sợ. Ai dám chắc ngày mai cậu có còn bên mình? Thậm chí, trong một giây phút
nữa, ai dám chắc mình có còn bên nhau? Mình và cậu vẫn đang chết dần mà cứ ngỡ
là đang sống đấy chứ. Cuộc đời này chỉ là một chặng đua xem ai cán đích tới cái
chết sớm hơn mà thôi.
- Mình nhớ là cách
đây vài phút cậu không suy nghĩ nhiều đến thế? Có chuyện gì vậy?
- Đang giờ tan tầm,
rất nhiều học sinh đi học về trên con đường này, nên mình chợt thấy buồn thôi.
- Trời hơi lạnh. Mình mời cậu tách cà phê nhé!
Nói rồi tôi dắt em
tới một quán cà phê nơi góc đường. Quán cà phê này rõ ràng mới được mở, nhiều
hôm trước tôi không hề thấy nó. Nhưng trông nó rất cũ kĩ, như đã ở đây cả nửa
thế kỉ rồi. Toàn bộ quán cà phê được làm bằng gỗ dổi đánh nâu, màu bạc đi như
phải chịu nhiều cái tát của mưa gió. Những ô cửa sổ vuông vắn trổ vừa đủ để hắt
ánh sáng vàng ngọt trải lê thê lên vỉa hè. Cửa kính mờ hơi nước và bám đầy tro
trắng. Mạng nhện lơ thơ vắt trên từng khe gỗ, vương lấm tấm lên cả tấm biển
hiệu cũng bằng gỗ khắc đậm dòng chữ Singing Blues. Có vẻ đã rất lâu rồi quán cà
phê này không được lau dọn, hoặc chăng đây là chủ ý của chủ quán khi muốn tạo
nên gam màu riêng biệt nào đó giữa thành phố nhạt nhòa này. Cảm giác khi ngắm
nhìn quán cà phê này hắt bóng sáng lên vỉa hè tầm choạng tối cũng giống như
được chiêm ngưỡng một bức tranh của Leonid Afremov vậy.
- Quán cà phê này
nhìn quen quá! - Em thốt lên đầy ngạc nhiên khi vừa bước vào quán. Dường như em
và tôi đều có chung một cảm giác.
- Có lẽ cô gái đã
trông thấy nó trong tương lai! - Có tiếng nói ồm ồm như giọng đàn ông
vang lên.
Một người phụ nữ
trung niên tiến lại gần chúng tôi và mỉm cười thân thiện, để lộ hàm răng trắng
tăm tắp trên khuôn mặt tung tóe những nếp nhăn đen sạm. Người phụ nữ này trông
khá giống một bà đồng cốt, hai bàn tay bà đeo dày đặc các loại nhẫn, cái này
chen chúc vào cái kia, còn cánh tay phải thì chồng chéo vòng tay đủ màu. Bà có
mái tóc xoăn dày và đen mượt, được cuốn cầu kì vào một chiếc headwrap in hoa
văn lập thể, ẩn phía dưới là đôi hoa tai bản to hình hai chữ G ngược lồng vào
nhau chạy dài xuống bờ vai trần chắc chắn. Có lẽ bà thuộc tuýt người dùng phục
trang để thác gửi tâm hồn.
- Sao lại thế ạ?
Người phụ nữ cười
khẩy một tiếng, rít một hơi thuốc đầy khoan khoái, nhả vào ánh đèn vàng những
mảng khói trắng mơ hồ, rồi mới từ từ cất lên những âm thanh khàn đặc.
- Ai mà biết được
tương lai hay quá khứ có trước. Có khi chúng ta đến từ tương lai và đang sống
xuôi lại quá khứ mà không biết đấy. Biết đâu chiều ngược mới là chiều xuôi còn
chiều xuôi mới là chiều ngược.
- Bác nói hay quá!
- Em reo lên thích thú, đôi mắt đầy phấn khích. Đã lâu lắm rồi tôi mới được
thấy lại niềm vui và nguồn sống nhen lên trong đôi mắt lạnh lẽo của em.
- Hiếm khi lắm mới
có người khen tôi đấy! Bình thường người ta hay bảo tôi là con mụ điên chuyên
nói nhảm. - Người phụ nữ bật cười, rít tiếp một hơi thuốc đầy - Tôi là chủ quán
cà phê này. Cô cậu uống gì? Hôm nay tôi sẽ đích thân phục vụ.
- Bác cho bọn cháu
hai tách cà phê nóng không đường ạ!
Trời bỗng nhiên đổ
mưa, tuy không to nhưng đủ làm nhòe cửa kính và khoác lên mặt đường một lớp
gương bóng phản chiếu ánh đèn xe cộ, trông rất lung linh và huyền ảo. Tôi và em
chọn chiếc bàn sát cửa sổ để có thể ngắm đường phố rũ mưa về đêm một cách rõ
nhất, giúp chúng tôi được nhấm nháp một cảm giác ngọt lịm và bâng khuâng đầy
thích thú. Gần chỗ chúng tôi là một người đàn ông trung tuổi cũng đang nhìn xa
xăm vào làn xe chạy vun vút trong ánh mưa đêm. Khuôn mặt ông lạnh tanh nhưng
đôi mắt lại hằn lên nhiều cảm xúc khó tả. Ánh mắt ấy khiến tôi bị thu hút nên
thi thoảng lại lén nhìn sang quan sát động tĩnh của ông. Thật kì lạ. Trong suốt
nửa tiếng chúng tôi ngồi đó, ông không hề nhúc nhích, toàn thân cứng đờ, chỉ có
đôi mắt là dấu hiệu duy nhất cho thấy ông còn tồn tại. Cảm thấy lo cho sức khỏe
của ông, tôi đứng dậy, định tới hỏi thăm thì bị bà chủ quán kéo lại. Bà thì
thầm vào tai tôi:
- Đừng làm phiền
ông ấy!
- Xin lỗi bác! Tại
cháu thấy lo cho sức khỏe của bác ấy.
- Không sao cả!
Ngày nào ông ấy cũng đến đây và ngồi từ chiều đến đêm, cứ bất động như vậy đấy.
Vợ ông ấy mới mất tháng trước. Đó là một cái chết bất ngờ. Buổi tối họ vẫn đi
dạo với nhau, bà ấy vẫn khỏe mạnh. Vậy mà đến đêm đã qua đời. Chắc do bị cảm
gió. Đúng là cuộc đời này không thể biết trước chữ ngờ, mới đây còn bên nhau,
chỉ vài phút sau đã xa cách hai thế giới.
Câu chuyện về người
đàn ông bỗng khiến tôi giật mình. Bất giác, tôi nhớ lại những câu nói của em
ban nãy. Đúng thật! Chẳng ai biết thời gian tới nơi đâu.
- Quán mình có cả
piano hả bác? - Em hỏi, mắt nhìn về phía chiếc dương cầm nhỏ màu xanh dương nép
gần bên cửa.
- Đó là kỉ vật duy
nhất mẹ tôi để lại. Bà từng là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng những năm 60.
Sau vụ cướp năm đó, bố mẹ tôi bị giết, chẳng còn lại gì ngoài chiếc đàn dương
cầm cũ nát này. Tôi coi nó như chút
kỉ vật đọng lại trong dòng thời gian nghiệt ngã này.
- Nó còn dùng được
không ạ?
- Tất nhiên! Đồ cổ
bao giờ cũng bền cô gái ạ! Âm thanh của nó tuy hơi bạc nhưng vẫn còn rất tuyệt.
Để tôi chơi thử một bài cho các bạn nghe nhé!
Từ từ bước tới bên
cây dương cầm, hai ngón tay vẫn hững hờ làn khói thuốc, bà lật nhẹ nắp đậy bàn
phím lên, ánh đèn soi rõ chút bụi trắng loang vào không khí từng đợt. Phím đàn
nằm sấp lăn chầm chậm trên cung trầm hòa lẫn tiếng mưa đêm, chen vào chút sáng
vàng mơ hồ như kéo trùng cả không gian vào chiều khắc khoải, khiến ai cũng thấy
suy tư mà ngừng lại câu chuyện của đời mình để thả hồn vào âm nhạc. Hòa theo
tiếng dạo ban đầu, một giọng hát vang lên. Bà chủ quán có giọng nói trầm ồm,
thô ráp và dày đặc thuốc lá như một người đàn ông da màu, nếu bà không hát như
bây giờ, sẽ chẳng ai biết tiếng hát của bà ấm áp và truyền cảm đến nhường nào.
Across the purple sky, all
the birds are leaving
But how can they know it's
time for them to go?
Before the winter fire, I
will still be dreaming
I have no thought of time
For who knows where the time
goes?
Who knows where the time
goes?
Mưa trôi cùng nhạc,
kéo theo những giọt nước mắt của em rơi xuống. Nhưng lần này em không khóc một
mình, người đàn ông góa vợ gần đó cũng đang khóc, với đôi mắt hằn đỏ. Ít nhất
trong quán này, có hai người đang khóc thành hình hài, và cả những người đang
khóc trong lòng nữa.
And I am
not alone while my love is near me
I know it will be so until it's time to go
So come the storms of winter and then the birds
in spring again
I do not fear the time
For who knows how my love grows?
And who knows where the time goes?
Mưa vẫn tí tách,
đàn vẫn nồng, giọng hát vẫn ấm áp, nhưng em không còn khóc, người đàn ông ấy
cũng không, chỉ còn lại tôi đang khóc, nước mắt cứ chảy mà không sao kìm lại
được. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một bản nhạc, vì một tiếng hát. Chìm
trong cơn say nhạc, tôi không hề hay biết tiếng hát đã dứt, cho tới khi bà chủ
quán vỗ vai.
- Cô gái ấy vẫn
chưa về sao?
- Dạ chưa ạ! - Tôi
cười mỉm, gạt nhẹ dòng nước mắt.
Sau đêm đầu tiên nghe nhạc ở quán Singing Blues, em đã hoàn toàn
biến mất khỏi tôi, không một lời từ biệt hay nhắn gửi. Cứ thế em đi, đi tới
không gian nào, thời gian nào tôi cũng chẳng biết. Dù luôn cảm thấy sự
báo trước rằng em sẽ phải ra đi vào một lúc nào đó, nhưng tôi không nghĩ lại
nhanh chóng đến vậy. Tôi còn không đủ thời gian để cảm giác được rằng em đã đi.
Nhiều năm trôi qua, em vẫn chưa quay lại. Thi thoảng, tôi vẫn đến quán để gặm
nhấm lại những cảm giác tôi từng có với em, và lần nào cũng được bà chủ quán
chiêu đãi ca khúc ấy.
- Tôi nghĩ ra đi là
con đường tốt nhất cho cô ấy, và cho cả cậu ở thời hiện tại. Biết đâu cô ấy
đang tìm lại được những mảnh cảm giác đã đánh mất từ tương lai, và sẽ quay lại
vào một thời gian thích hợp nào đó? - Bà chủ quán rít một hơi thuốc dài, nhả
trắng xóa không gian, cười khẩy động viên tôi - Đã có những lúc tôi mất đi tất
cả ở chiều này, nhưng chúng lại trở về với tôi ở một chiều khác.
Có lẽ bà chủ quán
nói đúng. Chẳng ai biết được nơi thời gian sẽ tới. Tôi không sợ thời gian. Một
khi đời tôi vẫn còn cảm giác.
_Đức Long_
Hải Phòng ngày 4 tháng 1 năm 2015
Đọc chuyện của anh khó hiểu thật? Chỉ dám suy tưởng thôi :)
Trả lờiXóa