Bin…
Bin…
Tiếng
còi ô tô rú lên như một cái tát trời giáng vào đêm tối tĩnh mịch, át hết những
khúc nhạc thiên nhiên trong bán kính gần trăm mét.
Mãi
không thấy bóng người bước ra, đành loạng choạng lê tấm thân ục ịch hơi
rượu xuống khỏi chiếc Camry đen mới coóng để tự mở cửa. Phải dật giã lắm,
mới tìm được chìa khóa mà quên mất rằng nhà có chuông cửa.
Trời
đêm nay đỏ quạch một màu máu.
-
Con mẹ Lành đâu rồi! – Vừa vào đến nhà đã quang quác, làm bà Lành giật thót, không kịp lau người, vơ vội bộ quần áo bẩn ướt sũng như mớ giẻ lau, bành
bạch chạy ra.
-
Đây, tôi đây! Hôm nay cậu về muộn thế?
-
Kệ mẹ tôi! Sao bà không ra mở cửa hả? Có nghe thấy tôi bấm còi xe nãy giờ
không?
-
Ấy chết, tôi vừa vào tắm nên không nghe thấy.
-
Nhà này thuê bà chỉ để ăn với tắm thôi à?
-
Thôi im hết đi cho yên nhà yên cửa! Bà Lành ra xem cửa giả thế nào, còn thằng
Sản vào tắm ngay đi! Lần sau về muộn thì be bé cái mồm thôi! – Bà Đạm ngồi đọc
báo gần cửa, hất giọng sang sảng. Giọng bà từ nhỏ đã to, đến già vẫn còn to, chửi ai thì nó đanh lại như tiếng chuông đồng. Bà vẫn hay bảo giọng bà là
lộc trời cho, phải có cái giọng ấy mới quát dân làm giàu được.
-
Để mai tắm, đang mệt.
Nói
rồi đi thẳng lên phòng. Không phải mệt mà mấy món đặc sản tráng dương
bổ thận đang chạy vào từng tế bào, làm cơ thể nôn nao, bức bối. Muốn tìm
chỗ để giải phóng ngay đống sinh khí tích tụ từ hàng chục giống loài quý hiếm
vừa được ngốn lúc tối, trong buổi tiệc chia chác đất đai của các cấp lãnh đạo
thành phố.
Hoa
đang nằm trong phòng, dáng vẻ khiêu gợi nhưng làm bộ giận lẫy, không thèm nhìn
chồng. Vừa trông thấy vợ, rút ngay từ túi áo một xấp toàn tờ polime xanh
cứng đáp lên người như vẫn đáp cho mấy cô “kĩ thuật viên” ở KTV.
-
Tiền ở đâu nhiều thế anh! – Hoa cầm xấp tiền, vừa ngạc nhiên vừa thích thú, hai
mắt sáng lên như đèn pha ô tô, quên là mình đang giả bộ giận chồng.
-
Tiền lãi chia phần trăm chỗ đất ở Hà Hoàn đó.
-
Cái đám đất khỉ ho cò gáy ấy giờ lên giá thế cơ à?
-
Sáp nhập vào thủ đô thì lại chẳng lên giá. Há há… – Cười, giọng sảng khoái
đầy thô bỉ của một kẻ vừa ăn được tiền của thiên hạ.
-
Ủa, em có thấy đài báo nào nói sáp nhập đâu?
-
Bây giờ thì làm gì đã có đài báo nào nói, phải xong xuôi hết rồi mới công bố
được. Chỉ mấy hôm nữa thôi, em cứ chờ mà xem!
Nói
rồi, nằm phịch xuống giường, làm đống tiền xanh văng tung tóe. Đôi tay thô
ráp bắt đầu mân mê cơ thể cô vợ xinh đẹp như con thú dữ đang vờn mồi.
-
Đừng mà anh! Động thai đấy.
-
Thì đẻ đứa khác, lo gì. Con cái chỉ là phụ, tiền mới là chính. Hôm nay anh đang
sung, chiều anh đi em!
Cứ
thế, hai vợ chồng quấn lấy nhau chìm vào cuộc vui hoan lạc. Tiền vương khắp một
màu xanh bạc từ trên giường xuống đất.
Ngoài
sân, bà Lành đang lo sợ nhìn lên bầu trời đỏ quạch như máu phủ một làn sương ma
quái vật vờ. Chưa bao giờ bà thấy trời dị thường như hôm nay.
***
Cả
thành phố đang yên trong giấc ngủ mỏi mệt. Bỗng…
Rầm!…
Một tiếng nổ vang trời quyện theo luồng sáng bạc chói rực lên như ánh chớp triệu
vôn, sẵn sang xuyên thủng bất cứ đôi mắt nào dám nhìn nó. Tiếng nổ lớn làm
giật mình bừng tỉnh, vội chạy ra phía cửa sổ thì…
- Hoa! Dậy ngay! Có chuyện
rồi!
-
Có chuyện gì thế anh? Đang đêm mà, mưa à? – Hoa vẫn lim dim ngái ngủ, chưa biết
chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ trời đổ giông.
-
Không phải! Có chuyện rồi! Em ra đây mà xem, kinh khủng lắm! – Giọng đầy hoảng
sợ, chạy vội tới giường lôi bật vợ dậy, tay vẫn còn run run.
Trước
mặt là một cảnh tượng hãi hùng. Cả vùng trời phía Đông đỏ rực màu
lửa vì được thắp sáng bởi những dãy nhà cháy tả tơi. Khói bốc lên thành từng
cột dài như những con quỷ dữ đang vươn hết lồng ngực hút sạch bầu khí quyển cạn kiệt. Ngay giữa đám khói nghi ngút và đám lửa đang cháy ngấu nghiến, bỗng
nhô lên một ụ sắt khổng lồ. Trông nó đen ám, lồi lõm kì quái như một cái tổ mối
thành tinh với hàng trăm ô cửa phát ra thứ ánh sáng tởm lợm, nhớp nhúa. Thực
chất, nó là chiếc phi thuyền cỡ lớn đến từ một hành tinh quỷ quái nào đó cách
đây tám mươi ba tỷ năm ánh sáng, mang theo hàng trăm sinh vật to lớn, kì dị. Sở
thích của chúng là ăn thịt người.
-
Cô Hoa, cậu Sản ơi!
Hai
vợ chồng còn chưa kịp hoàn hồn, lại giật bắn mình bởi tiếng gọi thất thanh của
bà Lành.
-
Có chuyện gì? – Gắt.
-
Trời ơi! – Bà Lành vừa nói vừa thở, từng câu từng tiếng cứ run lẩy bẩy, ríu cả
vào nhau – Cô cậu chưa biết gì à? Loạn rồi! Nguy rồi! Bọn ngoài hành tinh đang
tấn công vào đây. Tôi vừa nhận được điện thoại của bác cả, bác ấy bảo trong thành
phố bị đốt hết rồi. Chúng nó đi đến đâu là đốt sạch đến đấy, bắt được người nào
nó nhai sống luôn. Ghê lắm! Giờ có lẽ chúng đang đi về phía này, cô cậu mau
chuẩn bị đồ đạc mà chạy đi. Phải trốn mau không thì chết hết!
Đời
không ai biết được chữ ngờ, những chuyện tưởng như chỉ có trong phim ảnh nay
lại xảy đến ở đời thực, thực chứ không phải mơ.
Cả
nhà hớt hải dọn đồ. Đồ thì nhiều mà người thì ít, đâm ra cái gì cũng tiếc.
Cố vơ hết tiền và giấy tờ các loại. Còn Hoa lại lo sốt vó cho đống đồ hiệu của mình, cái nào cũng tiền triệu cả.
Chỉ có bà Đạm là đủ bình tĩnh để thắp nén nhang cho ông chồng quá cố. Vào cái
lúc sống chết cận kề này, mấy ai để tâm đến người đã khuất.
-
Sao bà mang lắm đồ thế, để bớt lại đi! Xe đi nặng hỏng hết giờ. Bà biết xe này
bao nhiêu tiền không? – Quang quác cái mồm, tiếc rẻ chiếc xe mới tậu từ
tiền hoa hồng vụ cưỡng chế đất tháng trước ở Tiên Linh.
-
Toàn đồ ăn thức uống, thuốc men cần thiết cả, không bỏ được cái nào cậu ơi!
-
Mang lắm đồ ăn đi làm gì? Có tiền là mua được hết.
-
Nhưng cậu ơi, vào lúc sống chết này người ta giữ đồ ăn chứ tiền có ăn được đâu
mà họ lấy. Mà… - Bà Lành hơi ngập ngừng – Sao cậu không bảo cô Hoa bỏ bớt đồ cô
ấy lại. Tôi thấy toàn nước hoa với túi xách, guốc dép các kiểu.
-
Bà điên à! Bà biết đống này bao tiền không? Toàn đồ hiệu của tôi đấy. Cả cái
người bà cũng chưa bằng cái túi này đâu. – Hoa sấn sổ tới, vừa nói vừa trợn mắt
dí cái túi Hermes Kelly hàng ngàn đô vào mặt bà Lành.
-
Bà ấy nói đúng đấy. Em bỏ lại đống đồ đó đi, mang quần áo cần thiết thôi!
-
Nhưng em không thể sống mà thiếu chúng được.
Hoa
tính làm vẻ nũng nịu với chồng, nhưng có vẻ đúng lúc, bực mình gắt:
-
Thế cô ở lại mà sống với chúng. Hãm tài!
Thấy làm căng, Hoa đành nhượng bộ, nhưng thù bà Lành lắm nên giả vờ nói đổng.
- Sao không bỏ cái bị thịt
này ở lại? Cho đi theo chật chỗ, tốn xăng.
- Thôi đi con ranh, bỏ bà ấy
lại thì lấy ai chùi mép cho mày? – Giọng bà Đạm sang sảng.
Cả nhà chuẩn bị xong hết mới
thấy bà Đạm lề rề bước xuống. Đợi lâu, phát cáu:
-
Mẹ làm gì trên ấy thế?
-
Tao đi thắp hương cho bố mày chứ sao nữa.
Ngồi tuốt trong xe, Hoa cố lườm trộm bà Đạm
một cái, mồm lẩm bẩm:
-
Chết đến nơi rồi còn lo mấy cái luyên thuyên. Rồi tí nữa nó vào, nó đốt cả cái
bàn thờ thì tha hồ thắp.
***
Xe đi chưa được bao lâu thì
vấp phải ổ voi khựng giật lại, buộc phải xuống xe để giảm tải trọng.
Giữa lúc đánh vật với đống bùn đất nhầy nhụa, bỗng, một tia sáng lóe lên kèm
theo tiếng nổ vang rền. Thật kinh khủng! Bọn ngoài hành tinh đã ở ngay phía
sau chiếc xe. Đến giờ phút này mới được chứng kiến tận mắt nỗi khiếp sợ của
cả thành phố. Chúng là những sinh vật to lớn, cao đến hơn ba mét, da dẻ sần sùi
nhớp nháp như cóc nhưng cứng hơn cả da tê giác, toàn thân bốc mùi
xác thối khắm lặm. Chúng có tất thảy bốn tay, hai tay dưới nhỏ hơn để cầm búa
và lưỡi liềm sắc bén, vốn là thứ vũ khí giết người dã man nhất của chúng, hai
tay trên to đến tưởng như che được mặt trời. Không biết IQ của chúng cao cỡ
nào, nhưng bộ não to đến ăn hết phần gáy và phần trán, tràn cả sang hai vai.
Hai con mắt chúng đỏ lòm như máu, mồm mở rộng những chiếc hàm cứng như gọng
sắt, lúc nào cũng thò lò chiếc lưỡi có xúc tu. Những chiếc lưỡi này có thể chạy
thẳng vào cơ thể con mồi để rút ruột chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Chúng không
biết nói tiếng người, chỉ biết rú lên những tiếng man rợ như tiếng gọi của
địa ngục. Dáng vẻ kinh hãi của chúng khiến bà Lành sợ đến rụng rời tim gan, chỉ
kịp la lên thất thanh rồi ngất lịm, ba người còn lại luống cuống chạy thoát
thân, nhưng đã quá muộn.
Lần này, chúng không giết
ngay mà bắt sống, đem về nhà hàng Gia Viên, chính là nhà hàng vừa ăn
tiệc tối nay. Thì ra đây là căn cứ tạm thời của chúng.
Nhà hàng Gia Viên lúc này chỉ
còn là một đống đổ nát hoang tàn, cánh cửa sắt khang trang đã bị phá tung, còn
các khu nhà thì biến dạng. Bọn ngoài hành tinh trói chặt chân con tin lại, vất vào
một góc sân. Ở đây có rất nhiều người cũng bị bắt sống về. Mà rất
lạ, đa số những người bị bắt, đều quen biết, toàn là bạn bè cùng làm ăn với
cả, thậm chí có cả những người ngồi cùng bàn tiệc tối nay. Toàn
những ông to, vốn thường ngày bệ vệ lắm mà lúc này trông ai cũng như ai, đầu tóc
nhễ nhượi, quần áo luộm thuộm, mặt cắt không còn giọt máu. Nhiều người sợ quá
đái cả ra quần, ướt sũng một vũng, khai rình. Nhìn họ vất vưởng, sống dở chết
dở, đến là thảm.
Bọn ngoài hành tinh bê ra một
chiếc bàn cỡ lớn hình chữ nhật và một số dụng cụ nấu bếp. Chẳng hiểu chúng kiếm
đâu được chiếc bàn khổng lồ đó? Tên đầu đàn to nhất mang mật danh Mr.X (đừng bao giờ tìm X), có làn da đỏ
lòm như máu ngồi ở đầu bàn, giữa ngực nó nổi lên một đám nhọt hình ngôi sao
vàng nhạt to tướng, bao quanh là năm cái nhọt nhỏ hơn, bọn còn lại ngồi nối
tiếp nhau đến cuối bàn. Cả bàn ăn nồng nặc mùi xác thối và mùi máu tanh tưởi, bên
cạnh bàn là hai tên có nhiệm vụ chuẩn bị món ăn. Thì ra bọn khốn kiếp này cũng
biết nấu nướng, không phải món nào chúng cũng ăn sống. Chuẩn bị xong, cả lũ chúng
nó cùng hú lên những tiếng man rợ chúc tụng nhau. Nhiều người ngồi cùng chỗ sợ đến đái cả ra quần mà không dám ho he một tiếng. Có người ngất lên
ngất xuống tới mấy lần. Đây là cơn ác mộng kinh hãi nhất trong kiếp làm con
người của họ.
Một tên ngoài hành tinh lừ đừ
tiến tới chỗ hắn, nhìn quanh một lúc rồi vươn đôi tay nhầy nhụa gớm ghiếc chộp
lấy Hoa như chộp một con khỉ. Hoa sợ hãi, gào thét điên dại, một tay bám vào
hắn.
-
Anh Sản ơi cứu em với! Đừng để nó bắt em đi! Nó giết em, nó giết con em!
-
Đ.m lũ khốn kiếp! Thả vợ tao ra! – Cố gào thật to, thật gắt, nhưng kì thực chỉ
mong Hoa đừng bám vào mình kẻo nó lôi cả hai đi thì khốn. Những người cạnh đó
cũng khóc rú lên nhưng chẳng dám làm gì. Chỉ biết ngất, khóc, nôn thốc tháo, và
đái ra quần một cách vô dụng, chẳng khác gì những con gà nằm chờ bị cắt tiết.
Bọn
ngoài hành tinh đặt Hoa nằm thẳng trên bàn tiệc, lột sạch quần áo. Một tên giữ
chặt tay chân còn một tên cầm chiếc lưỡi liềm sắc ngọt, sáng choang như gương
xẻ từ từ phần bụng từ trên xuống dưới. Dao lia tới đâu máu tóe ra tới đó kèm
theo từng đụn mỡ trắng vàng phọt ra như bong bóng. Từng vết cắt cứa vào cơ thể
xót đến tận óc. Ban đầu Hoa còn gào thét, nhưng mất máu nhiều quá, lại thêm cơn đau
tái dại vì bị mổ bụng khiến cô dịm cả người đi, hai mắt lòa đi không còn nhìn
thấy gì nữa. Nhưng không chết, cũng không ngất. Giá mà chết được ngay thì tốt.
Sau khi xẻ xong phần thịt và da bên ngoài, một tên khác thọc thẳng tay vào lôi
đứa con trong bụng Hoa ra khiến bọc nước ối vỡ tung tóe. Đứa bé đã được gần sáu
tháng, đã có đủ tứ chi và mắt mũi. Được chào đời sớm, nó khóc ré lên thảm
thiết. Nhưng cuộc đời nó chỉ kéo dài trong chớp nhoáng, tên mr.X đung đưa một
hồi rồi tống thẳng nó vào mồm, nhai rau ráu, vẻ mặt khoái khẩu. Đến phần sọ
cứng quá, nó cắn mạnh một cái làm bao nhiêu là óc bắn ra, văng cả vào người, làm nôn thốc nôn tháo hết cả mật xanh mật vàng. Bà Đạm vẫn nhắm
mắt ngồi thiền, coi như không biết gì.
Sau
món khai vị hài nhi bao tử là món mắt sản phụ, sở dĩ chúng chọn Hoa vì cô có
đôi mắt to và sáng như mắt đại bàng, cảm tưởng như rất nhiều chất bổ trong đó. Một tên ngoài hành
tinh cầm cái lưỡi liềm nhỏ quặp ở đầu xọc thẳng vào mắt hoa, móc ra hai con mắt
to tròn còn dính lại chút thịt và gân. Chúng bổ đôi con mắt rồi cho vào một thứ
dụng cụ giống cái vắt chanh xoay kiệt lấy nước. Thứ nước vàng vàng đỏ đỏ đó
được đổ vào một chiếc ly bạc, dâng lên cho tên mr.X thưởng thức. Còn lại cái
xác không, chúng vất Hoa ra phía sau cho một tên khác lột da chiên giòn. Tên
này rất chuyên nghiệp, chỉ trong vài đường cắt lẹ làng, nó đã lột sạch phần da
ngoài của Hoa, để lộ từng thớ thịt hồng hào phấp phấy mạch máu. Nó chặt cơ thể Hoa ra từng khúc nhỏ nghe chan
chát rồi thả vào chảo dầu sôi sùng sục. Mùi thịt người chiên bốc lên thơm phức
khắp không gian.
Sau
khi chén sạch món khai vị, bọn ngoài hành tinh lại ngoái về chỗ con tin, vẻ
thèm thuồng. Một tên đi tới để chọn món, đáo quanh một lúc, nó chộp thẳng lấy
bà Đạm. Bà Đạm sợ đến mềm nhũn người, mồm run bằn bặt, nhưng biết đã tới số nên
chẳng gào thét, chẳng chống cự, thậm chí cũng chẳng còn sức để mở nổi mắt. Lần
này, nhảy tới quyết liệt, ra sức chửi bới gào thét, chửi cả những người
chung quanh vì thấy chết mà không cứu. Nhưng biết sao được, họ cũng đang sợ chết
khiếp thì làm được gì nữa, đâu phải phim mà có anh hùng tới cứu giúp. Thấy
loằng nhoằng quá, tên kia tát thẳng vào mặt làm méo cả quai hàm, đau đến sạn
cả phổi.
Tên
ngoài hành tinh đặt bà Đạm ngồi lên một chiếc ghế gỗ, trói chặt chân tay, cầm
chiếc lưỡi liềm sắc cạo sạch mớ tóc của bà, để lộ ra phần sọ trắng hếu. Rồi
nhanh chóng, nó lia một đường dao cắt phăng phần xương sọ bên trên làm nổi ra
phần óc vẫn còn thở thóp hơi nóng. Bà Đạm mắt mở to, nước mắt vẫn chảy, nhưng
không còn biết gì nữa. Trên đầu bà, tên Mr.X đưa mồm mút lấy món óc người còn
nóng ngon lành. Ăn xong món óc, nó cầm chặt đầu bà rồi nhúng phần thân dưới vào
chảo dầu sôi, phần dưới chín giòn còn phần trên vẫn sống, tim vẫn đập thình
thịch và mồm vẫn còn mấp máy.
Chứng
kiến vợ bị làm thịt không đau bằng chứng kiến cái chết thê thảm của mẹ mình, vừa kinh hãi lại vừa đau đớn quằn quại như có ai đó thò tay giật tung nội
tạng, bóp gãy xương tủy. Lúc này, chỉ còn biết khóc và chửi, gào
lên đến bạt cả giọng.
- Lũ chó
man rợ!!!
***
- Anh chửi ai mà ghê thế? – Tiếng Hoa nhẹ
nhàng âu yếm chồng.
Bật tỉnh. Thì ra gặp ác mộng. Vẫn chưa hết kinh hoàng, run run nhìn vợ
rồi lại tự tát mình. Đúng là mơ thật, một giấc mơ kinh tởm và đáng sợ.
- Anh dậy muộn đấy, để em
xuống bảo bà Lành nấu cơm. Anh đi rửa mặt đi!
Hoa
đi rồi, chỉ còn mình trong phòng, mặt vẫn cắt không giọt máu. Nhớ lại
món óc khỉ sống, món mắt đại bàng móc trực tiếp, món cá chiên nửa người và món bào thai rắn được chiêu đãi
trong bữa tiệc tối qua. Thế rồi… chộp ngay lấy con dao rọc giấy bên cạnh
giường rạch thằng vào bụng. Máu chảy lênh láng, đỏ đẫm cả đống polime xanh chưa
kịp dọn.
Hải Phòng ngày 17 tháng 7 năm 2013
_Đức Long_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét