Bụi
trời giăng xuống, bủa lưới bao trọn lấy cảnh vật xung quanh một màu trắng xóa.
Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, uể oải như một con bò già đã sống oặt oẹo
suốt tám mươi ba năm trời. Những lúc thế này làm tôi mệt mỏi. Nhưng không
sao, toa nọ kéo toa kia, rồi chúng sẽ lại vun vút đâm toạc mọi thứ mà đi thôi.
Tôi
hé mở ô cửa kính để hắt vào một chút mưa mang theo hương đất thơm nồng. Từ bé
tôi đã thích mưa, nhất là mưa hạ. Trong tiết trời oi bức, mưa dội xuống làm
hơi đất bốc lên khắp không gian đem lại cho lòng tôi một cảm giác thật khó tả,
giống như được đứng giữa đồng nội thơm ngát hoa dại và đuổi theo những bóng hồng
hư ảo nào đó. Trong cuộc sống luôn có những cảm giác khó tả như thế, là những
cái mà ta không thể gọi tên thành lời. Nó chỉ thoáng qua trong chớp nhoáng khi
ta bắt gặp một hiện tượng đồng điệu với tâm hồn mình rồi lại biến mất, để lại ta trong bơ vơ. Cảm giác của tôi không ở
lại với tôi. Từ lúc tôi sinh ra nó đã tung tóe khắp nhân gian này, để rồi trên
con đường trở về, vô tình tôi lại nhặt được những mảnh vỡ đó. Khi ấy tâm hồn có
thể đạt tới nhiều cung bậc khoái cảm, hoặc đi về kí ức trong những quê hương
khác của nó, những kí ức tôi chắc chắn từng có, nhưng không phải trong kiếp
này.
Mỗi
khi đi đâu xa, đặc biệt là du lịch, tôi thường đi tàu hỏa. Tôi ghét đi ô tô.
Không phải vì say xe, chỉ đơn giản là tôi đã chán ngấy những con đường bộ bụi
bặm, chen chúc những người là người. Chẳng mấy ai nhận ra vẻ đẹp của đường sắt,
chính là bạt ngàn hoa dại mọc hai ven đường với sắc xanh mát dịu và chút hương
nhẹ hiền hòa của thiên nhiên. Tôi yêu hoa dại vì sự mộc mạc, chân thành và sức
trường tồn mãnh liệt của chúng. Ở điểm này, có lẽ tôi có chút giao cảm với Xuân
Quỳnh, người giai nhân cũng từng tha thiết yêu những loài hoa dại.
“Không
phải hoa được cắm trên bàn
Trong
ngày hội của những niềm vui mới
Những
hoa này lại nở cho triền núi
Lại
nở cho vẻ đẹp của rừng chung” [1]
Lặng ngắm cơn mưa nhẹ ngoài trời, tôi thả mình theo bài
hát Mùa hè năm ấy. Những phút thưởng thức thiên nhiên, tôi thường nghe Ngọc
Lan, người con gái mang tên một loài hoa với tiếng hát trong suốt tựa pha lê.
Đương lúc tôi đang dần lim dim, một chàng thanh niên bước đến, vỗ nhẹ vào vai tôi.
Đương lúc tôi đang dần lim dim, một chàng thanh niên bước đến, vỗ nhẹ vào vai tôi.
-
Xin lỗi, tôi ngồi đây không phiền cho anh chứ? Trên kia họ ồn ào quá, tôi không
chịu được.
-
Anh cứ tự nhiên! Tàu là của chung mà.
Chắc
là một chàng sinh viên. Tôi đoán thế. Trông anh ta khá thư sinh, vóc người mảnh
khảnh, khuôn mặt đờ đẫn. Anh ta đeo một cặp kính khá nặng, giấu đằng sau là đôi
mắt mơ mộng mà nếu bỏ kính ra trông sẽ rất dại.
-
Chắc anh là dân công nghệ thông tin? – Tôi hỏi.
-
Ồ, sao anh biết?
-
Những kẻ quanh năm ngồi trước máy tính như các anh nhìn là biết thôi. – Tôi mỉm
cười.
Sau
màn chào hỏi dạo đầu, tôi lại chìm vào giấc lim dim của tiếng nhạc. Ngoài trời,
mưa đã ngớt, để lộ những hàng cây xanh mướt đang rũ tóc gội đầu như một cô gái
khỏa thân đầy quyến rũ. Xa xa, những mái nhà lợp tôn lõng bõng nước tỏ ra sảng
khoái vì được tắm mát. Cái thanh tươi của cảnh vật cũng thổi nhẹ cho lòng mình
mát rượi. Trong khoảnh khắc này, nếu là một thi nhân, có lẽ tôi sẽ để lại một
kiệt tác cho đời.
-
Anh có vẻ thích ngắm cảnh nhỉ? Tôi thấy anh nhìn ra ngoài suốt. – Chàng thanh
niên quay sang phía tôi.
-
Anh không thấy cảnh rất đẹp sao?
- Tôi chẳng nhìn thấy gì
ngoài đó. Tôi chưa từng trông thấy một cảnh đẹp nào. Với tôi, mọi thứ bên ngoài
đều là hư ảnh hết, chỉ có bản thân mình là thật thôi.
Quả
là chàng thanh niên này rất thú vị, anh ta có vẻ bất cần đời nhưng lại rất
thích chiêm nghiệm về cuộc sống.
-
Chắc hẳn anh cũng vào Sài Gòn? - Tôi hỏi.
-
Đúng vậy, tôi đi tìm một người con gái. Còn anh?
-
Tôi cũng vào Sài Gòn.
- Anh có người quen trong đó
à?
-
Ồ không, tôi chỉ bắt tàu vào đó rồi lại quay ra thôi. Anh biết đấy, đôi khi ta
cần những khoảng lặng để cứu vớt tâm hồn đang đói rớt giữa mênh mông cứt chó
của cuộc đời. Leo lên một chuyến tàu chạy khắp chiều dài ba miền, thả hồn với
cảnh vật xung quanh, rồi lại trở về với cuộc sống bình thường, cũng là một cách
thư giãn thú vị đấy.
-
Tôi thấy chẳng có gì vui. Nếu bắt tôi phải ngồi một chỗ để nhìn cái thế giới
này, chắc tôi phát điên lên mất. – Anh ta tỏ vẻ ngán ngẩm.
Sự
thẳng thừng của chàng thanh niên có động chạm đến chút tự ái trong tôi. Tôi lặng
quay mặt đi, lại ru mình theo tiếng nhạc. Một lúc sau, anh ta cầm chiếc điện
thoại của tôi lên, có vẻ ngạc nhiên.
-
Ô, anh cũng nghe Saving all my love for you sao?
-
Đó là thần tượng của tôi, anh cũng thích Whitney Houston à? – Tôi có chút mừng
rỡ, ít ra cũng có người đồng điệu âm nhạc với mình trong thế giới đầy khác biệt
mà tôi đang sống.
-
Cũng không hẳn. – Anh ta nhún vai – Nhưng tôi thích nghe bài hát này. Một mối
tình vụng trộm, một giọng hát trong vắt và hoang dại, một chút Jazz đượm buồn, rất
hợp với tâm trạng của tôi. Ít nhất là từ khi tôi quen cô ấy.
-
Có phải cô gái anh đang đi tìm? – Tôi hơi tò mò.
-
Đúng vậy, đây cũng là bài hát đầu tiên cô ấy gửi cho tôi. Cứ khi nào nói chuyện
với cô ấy, tôi lại nghe nó, cảm giác như một mối giao cảm vậy. Âm nhạc là tủy
sống của tình yêu mà. – Vừa cười, anh ta vừa ngâm nga câu hát trong mồm – A few
stolen moments is all that we share…
-
Anh hay thật, vừa nói chuyện vừa nghe nhạc được?
-
À không, đúng ra là chúng tôi mới chỉ chat với nhau trên mạng. Đó cũng là một
cách nói chuyện, không nhất thiết phải mặt đối mặt.
-
Ý anh là… anh chưa từng gặp cô gái đó?
-
Chưa hề.
-
Vậy hai người đã từng nói chuyện với nhau chưa? Qua điện thoại ấy?
-
Cũng chưa nốt. Nhưng, tôi tin rằng cô ấy có một giọng nói ngọt ngào như người
ca sĩ đang hát ca khúc này. – Mắt anh chàng sáng lên, mồm vẫn ngân nga theo
điệu nhạc – So i’m saving all my love for you…
-
Tôi hơi tò mò một chút, nhưng làm thế nào hai người quen được nhau vậy?
-
Một câu chuyện dài. Nếu anh thích, tôi sẽ kể anh nghe. Nhưng… - Anh ta dí sát
khuôn mặt về phía tôi, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy tôi - … Đừng kể lại với
ai! Đây là bí mật giữa tôi và cô ấy. Tôi sẵn lòng kể cho anh vì anh là một
người xa lạ. Đôi khi tôi tin vào những người xa lạ hơn người thân của mình.
-
Tôi xin hứa! Đây là bí mật giữa tôi và anh, và cả “cô ấy” nữa. – Tôi cười nhẹ
làm bộ ngoắc tay với anh ta. Thường thì tôi ít quan tâm đến chuyện người khác,
nhưng chàng thanh niên này rất đặc biệt, không giống những người bình thường
tôi từng gặp.
Chàng
thanh niên tựa đầu lên ghế, mắt đăm chiêu nhìn về phía trước.
-
Tôi quen cô ấy cách đây sáu tháng, trên một diễn đàn mạng. – Rồi anh ta lại quay
về phía tôi – Trông anh có vẻ ngạc nhiên? Việc quen nhau trên mạng là rất bình
thường, đôi khi còn thú vị hơn cả gặp gỡ trực tiếp. Anh biết đấy, xã hội này luôn
tồn tại loại người như tôi, những kẻ không thể tìm thấy sự giao lưu với thế
giới bên ngoài. Bản thân tôi có quá nhiều khác biệt với những người bình
thường, cả về hình thức lẫn bên trong. Tôi cô đơn trong cuộc sống thực tại. Bố
mẹ, anh chị em, bạn bè, chẳng ai hiểu được tôi và tôi cũng chẳng hiểu được họ.
Móc xích duy nhất giữa tôi và họ là phong hóa, thế thôi. Việc duy nhất tôi làm
trong cuộc sống là cố đeo lấy một chiếc mặt nạ lên mặt để đóng tốt vai diễn mà
xã hội ủy thác. Nhưng anh biết đấy, người ta đâu thể đeo mặt nạ mãi được, diễn
với mọi người thì được chứ diễn với chính mình thì thật đáng kinh tởm. Có những
lúc tôi cần ở lại với bản thân. Cách duy nhất để tôi sống thật là “nhập tịch”
thế giới mạng. Có thể anh coi đó chỉ là trò chơi nhưng với tôi đó là một cuộc
sống khác. Mà không, đó mới chính là cuộc sống thật của tôi. Khi sống trong thế
giới này, anh chỉ còn là một cái tên. Dù có là thủ tướng, là thái thượng hoàng, anh cũng phải chấp nhận ngang bằng với tất cả những người khác trong mọi
cuộc giao tiếp. Tôi phải công nhận đó là sự dân chủ tuyệt vời mà xã hội thực
này còn lâu mới có. Không thể dùng vị thế, quyền lực để bắt người khác phải
lặng tiếng. Sống trong thế giới này, tôi được rũ bỏ cái mặt nạ gớm ghiếc kia, tha
hồ thể hiện bản thân, tâm tư, phô bày mọi thứ tôi biết, mọi thứ tôi nghĩ. Chẳng ai
biết anh là ai và cũng chẳng sợ có kẻ dỗi hơi nào đó đến nói với mẹ anh rằng:
“Thằng con bà thật biến thái, bất bình thường…” hay những câu bẩn thỉu tương
tự. Quá tuyệt phải không nào?
-
Nhưng thế giới đó đâu có thật? – Tôi hỏi lại.
-
Anh thật ấu trĩ, những gì tồn tại là có thật. – Anh chàng cười khẩy vẻ khinh
thị rồi nói tiếp – Mà thôi, để tôi kể anh nghe chuyện tôi và cô ấy… Khoảng sáu
tháng trước tôi tham gia một group[2] trên Facebook[3], group này do một thím
trên Voz[4] lập ra để chơi một số loại text game online[5]. Cái này là một dạng
trò chơi chiến thuật dành cho những kẻ rỗi việc thích tìm người giao lưu ấy mà.
-
Ủa, một bà thím mà cũng tham gia diễn đàn mạng sao? – Tôi chen ngang.
-
À không, đó là cách gọi thân mật trên Voz ấy mà, toàn đực rựa cả khôi. Haha! –
Anh ta bật cười rồi nói tiếp - Cô ấy cũng là thành viên trong group đó, và
chúng tôi quen nhau. Từ lần đầu tiên chat trên Facebook, cô ấy đã nói ngay với tôi
rằng: “Tôi thích cậu rồi đấy. Yêu nhau đi!”. Tôi cũng chỉ xem như một chuyện
đùa nên đồng ý ngay. Khi tham gia trò chơi ấy, tôi buộc phải tìm hiểu thông tin
về những kẻ chơi cùng nên cũng lên mạng thăm dò các kiểu. Trong suốt thời gian
chơi, chúng tôi cũng chat với nhau khá nhiều, có những hôm đến tận sáng mới
thôi. Cô ấy có sức hút rất lạ với tôi, dù chưa từng gặp mặt. Chúng tôi nói về
mọi thứ, toàn những chuyện mà tôi chẳng bao giờ giãi bày được với những người
bên ngoài, từ thiên văn, chính trị, lịch sử, đến cả tình dục. Cô ấy khác hoàn toàn
với bọn con gái tôi biết. Nếu bọn đú đởn chia suốt ngày chỉ quan tâm đến quần
áo, đi chơi, tiệc tùng, tự sướng để post ảnh hay ủ ôi về những thằng bồ trai
mắc dịch của chúng nó thì cô ấy rất lại rất am hiểu về lịch sử, văn học và cả
chính trị. Chúng tôi có thể ngồi hàng giờ để nói về Napoleon, Da Vinci,
Kutuzov, Mao Trạch Đông, Stalin hay việc phải dùng bao cao su thế nào, các tư
thế quan hệ ra sao… Cô ấy có cách nói chuyện rất thẳng thắn, hóm hỉnh khiến tôi
không dứt ra được. Thậm chí, chúng tôi còn trao đổi về cơ thể của nhau. Mặc dù
chưa hề gặp mặt nhưng chúng tôi hiểu về nhau còn rõ hơn cả chính mình.
-
Những chuyện đó cũng đem ra trao đổi được sao? – Tôi hơi ngạc nhiên.
-
Chỉ những kẻ giả tạo mới ỡm ờ về những những chuyện liên quan đến chính mình.
Tôi chúa ghét lũ con gái ngày nay, ngoài mặt thì làm bộ ngây thơ nhưng lại ngủ
với cả chục thằng, xem cả đống phim khiêu dâm. Có khi chúng còn biết rõ kích
thước dương vật của thằng bồ con bạn thân hơn chính con bé kia ấy chứ.
-
Thế tên cô gái ấy là gì?
-
Tên thật thì là Lãm, nhưng trên mạng thì là Alone, tôi cũng thích gọi cô ấy là
Alone hơn. Cô ấy học ở Đại học Y Thành phố Hồ Chí Minh. Đến tận lúc đó, tôi vẫn
chưa hề biết mặt cô ấy. Trên Facebook chỉ chụp duy nhất đôi mắt. Cô ấy nói, chỉ
cần nhìn đôi mắt là biết được cả con người rồi. Quen nhau được hai tuần thì cô
ấy thú nhận, ngoài tôi ra, cô cũng yêu một người tên Dier, cũng chơi chung trò
chơi ấy. Bản thân cô ấy cũng không biết gì về Dier ngoài một nick Facebook
không có một tấm ảnh nào. Có lúc, tôi bảo cô ấy thử lựa chọn giữa tôi và Dier,
nhưng cô ấy trả lời thẳng là không thể chọn được. Với cô ấy, Dier có một sức hút
kì lạ. Cũng như tôi, hắn là kẻ cô đơn giữa cuộc đời, tìm đến thế giới mạng để giải thoát bản ngã của mình. Cô
ấy quen Dier trước tôi một năm, hai người đã từng có nhiều kỉ niệm trên mạng. Trước khi quen tôi, cô ấy chỉ sống với Dier, hắn là người duy nhất
giữ cô ấy còn ở lại với cuộc đời này. Ba tháng trước tôi bị đuổi học vì nghỉ
quá nhiều. Thực ra, tôi chán ngấy cái nghề công nghệ thông tin này, tôi thích
lịch sử, nhưng gia đình tôi thì một mực bắt tôi phải theo nó vì đây là nghề
kiếm ra tiền, còn lịch sử chỉ là thứ viển vông. Phải làm những cái mình không
thích thật khủng khiếp. Mỗi ngày tôi phải gắng gượng đến lớp học, như bước vào
cái lò hỏa thiêu vậy. Tất nhiên, sau chuyện đó, cả nhà xông vào xỉ vả tôi đủ điều như mọi gia
đình khác vẫn làm với đứa con bất trị của họ. Nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi vẫn
sống với thế giới, với người bạn của riêng tôi. Dần dà, tôi cảm thấy thích
Alone thật sự, xem cô ấy như mối tình đầu của mình. Nhưng đến khi tôi đòi
cô ấy cho xem mặt, cô ấy đã kiên quyết rằng, nếu phải xem mặt thì đó sẽ là lần cuối cùng
chúng tôi nói chuyện với nhau. Sự tò mò chiến thắng, tôi chấp nhận chấm dứt để
đổi lấy một tấm hình.
Chàng
thanh niên lôi trong người chiếc máy điện thoại và cho tôi xem ảnh của cô gái
đó. Cô gái không đẹp nhưng làn da mang màu buồn man mác. Đôi mắt diêu bông xanh xao của
cô làm tôi nhớ đến Diễm của Trịnh.
-
Sau đó thì cô ấy block[6] Facebook của tôi, vài ngày sau nữa thì tự deactivate[7]
Facebook của chính mình. Lúc đó tôi hụt hẫng lắm, lẩn thẩn như kẻ mộng du, cảm
giác như mất đi nửa linh hồn vậy. Thế rồi, tôi lập một nick Facebook mới là The
Liar để tìm cô ấy. Sục sạo khắp các group từng tham gia, cuối cùng tôi cũng tìm
thấy cô ấy. Cô ấy cũng lập một nick Facebook khác tên Baddie, nhưng chỉ cần xem qua
ảnh bìa và cách chat trong group là tôi nhận ra cô ấy ngay. Dù tôi đã cố xem cô
ấy như một người xa lạ, không giao lưu gì nữa, nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn nhận ra. Chính Baddie
đã nhắn tin cho tôi và bảo tôi hãy vĩnh viễn biến khỏi group. Cực chẳng đã, tôi
lại phải deactivate nick The Liar. Nhưng nhất quyết không chịu từ bỏ tình yêu
của mình, tôi lập một nick mới tên là Nina. Lần này tôi giả danh con gái để cô
ấy không nhận ra. Đó cũng là cái tiện của thế giới mạng đấy anh à, có thể đeo
nhiều lớp mặt nạ để đóng nhiều vai khác nhau mà không ai nhận ra mình. Quả
nhiên, cô ấy không nhận ra tôi. Chúng tôi tâm sự với nhau nhiều thứ, kể cả về
chính tôi. Đến khi ấy, tôi mới biết cô ấy thực sự yêu cả tôi lẫn Dier và không thể chọn
một trong hai. Mọi chuyện tiến càng xa, tôi mới nhận thấy không thể lừa dối cô
ấy mãi. Rồi một ngày, tôi quyết định thú nhận mọi chuyện. Cô ấy không nói gì, nhưng off[8] tất
cả mọi thứ trên mạng. Sau đó, tôi cố tìm kiếm cô ấy, nhưng tất cả chỉ là một màu
trắng vô ích. Quá tuyệt vọng, tôi cũng tự off luôn bản thân, cả Facebook, cả
những nick trên các diễn đàn. Suốt thời gian đó tôi đắm chìm trong các bản nhạc
Jazz của Nina Simone, lấy đó làm chất kích thích để say cho quên sầu. Nhưng,
tình cờ cách đây một tuần, vô tình tôi vào lại nick Baddie thì thấy một dòng
tin nhắn của cô ấy: “Em nhớ mợ lắm Baddie ạ! Em có nhiều chuyện cần tâm sự
với mợ.”. Lạ lẫm, tôi lập tức đăng nhập vào ngay nick Facebook chính thì cũng
thấy cô ấy để lại một tin nhắn là “Đã nhiều ngày trôi qua, em đã cố tìm mọi
cách để nói chuyện với xã hội ngoài kia, nhưng rốt cuộc em vẫn thất bại, em muốn
trở về với chính em, với những gì em đã sống. Vẫn như trước đây, em không thể
chọn giữa anh và Dier, em yêu cả hai người và không thể lừa dối bản thân chỉ để
chọn một. Em chỉ muốn một điều thôi, hãy cho em được gặp anh và Dier, dù chỉ
một lần!”. Sau nhiều ngày trăn trở, cuối cùng tôi quyết định vào Nam để
tìm cô ấy. Tôi sẽ chẳng có gì nếu thiếu cô ấy.
-
Vậy, anh đã có thông tin gì về cô ấy chưa?
-
Cô ấy có để lại cho tôi một số điện thoại. Nhưng tôi chưa gọi. Vào lúc này, tôi
chưa đủ can đảm để nói gì với cô ấy.
-
Nhưng sao anh chắc chắn sẽ gặp được cô gái đó? – Tôi tỏ ra sốt sắng – Ý tôi là,
anh không nên đặt niềm tin quá mức vào một người trên mạng. Nhỡ đâu mọi thông
tin về cô gái ấy, thậm chí cả bức ảnh đó chỉ là giả thì sao? Rất nhiều người đã
bị lừa trên mạng, anh không thấy sao?
Mặc
cho tôi nói, chàng thanh niên vẫn rất bình thản.
-
Trong cuộc đời này, tôi chẳng tin vào thứ gì, chỉ tin vào tình yêu thôi. Với
tôi, mọi thứ đều là ảo ảnh, chỉ tình yêu là có thật. Thời gian qua đi, sau mọi
cuộc biến động, hoang cố, chỉ tình yêu ở lại mà thôi.
-
Nhưng có chắc cô gái đó yêu anh khi cô ta đã nói không thể chọn giữa anh và
người có tên Dier kia?
Chàng
thanh niên lại trầm ngâm một lúc rồi bật cười, tiếng cười nhỏ nhưng vỡ ra thành
từng tràng sảng khoái.
-
Thời đại này mà anh vẫn tin tình yêu chỉ có một người? Tôi chẳng tin mấy cái
đó, chỉ là những thứ phong hóa vớ vẩn mà con người tự huyễn ra suốt bao năm qua để lừa dối, trói buộc lẫn nhau mà thôi. Ở đời này yêu được là tốt, vậy thì
vì sao lại cấm yêu nhiều? Chẳng phải yêu càng nhiều thì người ta sẽ càng ban
phát được nhiều tình yêu đó sao? Tại sao phải ích kỉ giữ rịt lấy một tình yêu
cho riêng mình. Thật ấu trĩ! Nếu sau này vợ tôi có ngoại tình, tôi cũng vui vẻ
chấp nhận, coi như tình yêu của mình được san sẻ cho những người khác. Chỉ cần
biết rằng giữa chúng tôi, tình yêu đã từng tồn tại. Không giả dối, không vụ
lợi. Tốt nhất yêu chỉ để mà yêu thôi. Những thứ thề nguyền, hứa hẹn này nọ chỉ
là sự giả tạo trắng trợn.
Anh
ta lại tựa nhẹ lưng lên ghế và mời tôi nghe nhạc, chất Jazzy ma quái trong bài
hát Just say i love him của Nina Simone như một cơn mê ru tôi vào gối mộng.
Chặng đường chúng tôi đi cứ mưa suốt. Mưa trải dài những gì chúng tôi đang
sống.
Chúng
tôi chia tay nhau ở ga Sài Gòn. Trong khi tôi đợi mua vé quay tàu về thì chàng
thanh niên vẫn giương cặp kính cận nặng trịch đi tiếp vào chốn đông người. Dáng
đi của anh lững thững, thơ thẩn như kẻ mộng du bước giữa đường phố, khuất dần,
rồi biến mất trong biển người nhộn nhạo.
***
Ít
lâu sau, báo chí đưa tin về một vụ nhảy lầu tự sát ở Sài Gòn. Ảnh chụp hai
chàng trai và một cô gái máu ướt đẫm đất nhưng tay vẫn quấn lấy nhau. Tôi không
ngạc nhiên lắm, một chút linh cảm trong tôi đã đoán trước kết cục này, cái kết
cục toàn vẹn nhất cho ba con người mộng du. Lặng nhìn về phía ban công trước
mặt, những ngọn nến cao tầng nhòe ảo trong mưa, tôi nghe thấy tiếng guitar của Hideto Matsumoto[9] đang gọi mình. Tôi sẽ phải
một lần dũng cảm như chàng thanh niên ấy, giải thoát mình khỏi kiếp mộng du. Tears!
*Chú thích
[1] Trích đoạn trong bài thơ Hoa dại núi Hoàng Liên
của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh.
[2] Một nhóm chat hoặc chơi chung một trò chơi trên
mạng.
[3] Một trang mạng xã hội, nơi mỗi người sở hữu một
hoặc nhiều tài khoản ảo để giao lưu với nhau.
[4] Một diễn đàn ảo lớn tại Việt Nam
[5] Một dạng trò chơi online, trong đó mọi người dùng
chiến thật để nói dối lẫn nhau nhằm chiếm được một phần thưởng ảo. Người chơi
có thể liên kết với nhau.
[6] Một cách chặn nick Facebook để người bị chặn không
thấy mình.
[7] Một cách tự hủy nick Facebook.
[8] Tự tắt mọi tài khoản trên mạng, không vào chúng nữa.
[9] Hideto Matsumoto (13 tháng 12 năm 1964
- 2 tháng 5 năm 1998),
là một nhạc sĩ, nghệ sĩ Visual Kei/J-Rock Nhật Bản nổi tiếng. Thường được gọi bởi nghệ danh hide (phát âm theo tiếng Nhật /hee.day/, viết hoa toàn bộ khi hoạt động trong nhóm X Japan, viết thường toàn bộ khi hoạt động
solo), anh được biết đến rộng rãi khi là lead
guitar cho ban nhạc heavy metal Nhật Bản nổi tiếng X Japan từ năm 1987
đến năm 1997. Ngoài ra, hide cũng là một nhạc sĩ solo
thành công, đồng thời là người đồng sáng lập ra ban nhạc Mỹ Zilch,
và cũng là người thành lập và quản lý ban nhạc hide
with Spread Beaver. Anh tự tử năm 1998.
Hải Phòng ngày 18 tháng 8 năm 2013
_Đức Long_
vãi voz, vãi thím =))
Trả lờiXóamà bác viết bài này mâu thuẫn vãi =))
"Dier có một sức hút kì lạ, hắn là loại người thông minh và tham vọng, luôn đặt ra mục đích sống và bằng mọi giá phải đạt được điều đó. Ngay cả trò chơi chúng tôi chơi, ngay từ đầu hắn đã tự đặt mục tiêu phải thắng, và cuối cùng thì hắn cũng thắng. Hắn muốn mở một công ty tài chính riêng và giờ đang phát điên lên với tham vọng đó"
thế đếu nào rồi lại tự sát =))