Mỗi lần tôi múa bội là má Ngọc Giàu lại chửi
Nhân ngày xuân về, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới người thầy sân khấu của mình là NSND Ngọc Giàu.
Danh ca Hương Lan
Tôi không bao giờ quên được những ngày được má Ngọc Giàu dạy dỗ cho từng cách ca hát, cách múa bội, điều khiển tay chân như thế nào.
Tôi nhớ hồi đó, má Ngọc Giàu dạy tôi chửi quá trời vì tôi hơi chậm, tôi không quen diễn những tuồng có múa bội. Mỗi lần tôi múa bội là má Ngọc Giàu lại chửi.
Nhưng thực ra má Ngọc Giàu thương tôi lắm, má chửi là chửi thương, chửi để tốt lên. Trong nghề này, được một người đi trước chửi rủa, la mắng để dạy cho tốt hơn là một niềm may mắn.
Nhiều người trước mặt thì khen nhưng sau lưng lại chửi, đó mới là thâm hiểm. Má Ngọc Giàu chỉ cho tôi từng bước đi, cách hát.
Má dạy tôi bước đi trên sân khấu, cử động tay chân, tác phong phải ra sao. Má dạy tôi cách ca từng chỗ, chỗ này phải cất giọng lên, chỗ kia phải xuống giọng.
Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ mãi những ngày tháng được má Ngọc Giàu dạy dỗ. Tôi chỉ có duy nhất một người thầy, đó là NSND Ngọc Giàu.
NSND Ngọc Giàu và Hương Lan
Tôi chạy lên cạo gió, đấm bóp cho má Ngọc Giàu
Má Ngọc Giàu đã tạo ra cho tôi nhiều thứ. Khi nào còn đứng được trên sân khấu tôi cũng đều nhớ tới má Ngọc Giàu.
Thực ra, má Ngọc Giàu không lớn hơn tôi nhiều tuổi, chỉ hơn tôi 11 tuổi thôi, năm nay tôi 65 thì má 76, nhưng tôi vẫn gọi là má vì má là người mẹ sân khấu của tôi. Tôi được má Ngọc Giàu đỡ đầu trên sân khấu.
Má Ngọc Giàu dạy tôi từ khi còn nhỏ xíu. Mới mấy tuổi tôi đã đi hát và được má Ngọc Giàu dạy dỗ.
Suốt đời, tôi mãi là học trò của má Ngọc Giàu, không thể nào quên được người thầy này. Dạy tôi một ngày cũng là thầy tôi, huống hồ má Ngọc Giàu dạy tôi rất nhiều.
Tôi cũng thần tượng má Ngọc Giàu. Tôi mê từ giọng ca, cách hát tới lối diễn của má. Tôi hay theo má đi thu âm, đi diễn và mê tiếng hát của má.
Mỗi lần má Ngọc Giàu qua Mỹ, tôi được đi show cùng má là mừng lắm. Có lần tôi và má Ngọc Giàu cùng đi show và ở chung một khách sạn. Chúng tôi đi diễn về gặp nhau ở sảnh khách sạn, má Ngọc Giàu tựa vào tôi bảo: "Con ơi, má mệt quá".
Tôi liền hỏi má Ngọc Giàu ở phòng mấy rồi chạy lên cạo gió, đấm bóp cho má. Đó là một kỷ niệm khó quên trong tôi.
Nếu má Ngọc Giàu có nghe được những lời này thì xin biết rằng con gái Hương Lan lúc nào cũng nhớ tới má. Má là người mẹ sân khấu của tôi, là người thầy đúng nghĩa, vừa dạy vừa chửi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét