Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015

Thằng bé và con yoyo (Truyện ngắn)




Thằng bé đưa khúc tay khoèo đen đúa nhặt con yoyo bằng đá nứt toác hình trăng khuyết, xám xỉn đang lăn lông lốc trước gốc miếu bạc bên vệ đường quốc lộ vùn vụt xe tải. Thằng bé thích con yoyo này lắm, mân mê đến trầy cả da tay. Nhưng dây bị đứt một nửa, không biết phải làm sao, nó đành giật tung đám tóc còn dính da và thịt của xác chết bị nghiến nát trên đường, bện thành một chuỗi dài nối vào.

Con yoyo trở thành món đồ chơi duy nhất của thằng bé. Nó chơi miệt mài năm này qua năm khác, không còn thiết tha món đồ chơi nào nữa. Tuy do con người làm ra, nhưng không giống họ, yoyo dù ném lên hay ném xuống, dù tung về hướng nào cũng luôn quay về tay chủ nhân một cách trọn vẹn. Trong mỗi chặng đường đi, nó lại cuộn vào bao nhiêu sinh khí, hút vào biết bao linh hồn. Thằng bé buộc chặt con yoyo vào ngón trỏ, mang theo mọi lúc, mọi nơi, ai nói cũng không bỏ. Nó thích cảm giác đó, giống như nó là vật chủ trao đổi chất sống cùng một vật kí sinh không tách rời. 

Đến một lúc nào đó, con yoyo không chịu quay lại. Chỉ ném đi mà không thu về được. Có lẽ hỏng dây hoặc trục, hoặc tự nó không muốn về. Thằng bé lấy hết sức mình phóng thật mạnh về phía trước, con yoyo lao vụt trong không trung như bị ai vồ lấy. Sợi dây thít chặt vào ngón tay thằng bé, cứa vào da tóe máu rồi giật tung xương khớp. Đứt lìa. Con yoyo lao vào xe tải vỡ nát. Đi không lại. Trăng khuyết nhoẻn miệng cười.

_Đức Long_
Hải Phòng ngày 14 tháng 3 năm 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét