Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Lạc lõng

Lạc lõng

Đêm đã khuya, chàng trai ấy vẫn đi
Chân đã mỏi mà chẳng muốn ngừng

Nắng khuya hắt bóng vàng tạ
Bụi trời giăng ướt tóc xanh
Trăng mờ dần phía ngày nắng tắt
Sao khóc nhòa chết lịm sau mây đen
Gió rên rỉ khóc bên hè
Lá tàn úa không lê nổi bước chân

Đi mà chẳng thấy đường
Chẳng biết miền kí ức, chẳng nhớ nơi nào là tương lai
Tìm kiếm gì trong cuộc đời này?
Mà lang thang, lạc lõng một mình

Vỡ nát từ khi còn đỏ hỏn
Tung tóe da thịt khắp nhân gian
Chỉ còn chút mảnh vỡ đọng lại
Găm buốt giá từng ngày

Lớn lên trong mù lòa
Không biết đâu nguồn sáng
Đành đứng riêng một vách
Nhìn người ta cười đùa

Đi mãi đường không thành
Bốn bề tối tăm, xóa tan mặt đất
Xóa cả bầu trời, xóa hết cơn mơ

Chẳng gì luyến tiếc cõi đày đọa
Thôi đành tan nát vào hư vô!

Long Phạm
9/7/2016



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét