Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Xác người cô đơn (Truyện ngắn mới chỉnh sửa)

Vẫn tiếp tục thử nghiệp cách viết "hủy diệt ngôi kể, có lẽ tôi muốn sáng tác theo phương pháp trừu tượng của chủ nghĩa hậu hiện đại để lột tả cái cô đơn, bi thảm của con người trong xã hội hiện đại, nơi mà người ta đánh mất gia đình, truyền thống, quá khứ, tương lai, ước mơ, niềm tin, chỗ dựa, nghị lực, tâm hồn, nhân ái, trí tuệ.

Kiểu nhân vật "vật thực" cho thấy con người chỉ còn là cái bóng cô hồn vật vờ giữa máy móc, thờ ơ trước tất cả mọi thứ. Tôi cũng sử dụng nhiều biểu tượng. Hi vọng bạn đọc nhìn ra.


          Chỉ là một nhân viên kế toán bình thường tại công ty Kang Xan, chuyên sản xuất và phân phối silicon cho ngành giả tạo ngoại hình, liên doanh giữa Triều Tiên – Trung Quốc – Việt Nam. Xã hội càng hiện đại, công ty càng ăn nên làm ra, tiền vào như nước vịnh Ranh.
          Thức dậy lúc sáu giờ sáng, uể oải lết khỏi giường, lết vào nhà tắm hôi hám, lấy kem, đánh răng, xả nước, vò khăn, rửa mặt, lại xả nước, vệ sinh, lết vào tủ, thay quần áo. Tất cả mất ba phút. Không tập thể dục, ụp vào máy tính. Sau một đêm miệt nhoài, Facebook đầy ắp thông báo, tin nhắn quảng cáo sản phẩm các loại. Chỉ có vậy. Vội vã lướt web. Lại uể oải đóng cửa, xách cặp lết ra ngoài. Vợ con vẫn ngủ mê miệt. Căn nhà ho hen nuốt được chút ánh sáng trời rồi lại tối tăm vì không có cửa sổ.
          Bỏ lại căn nhà phía sau, uể oải trên con đường ngoằn ngoèo, bụi mù, ra bến xe bus. Càng đi bộ lại càng buồn ngủ, mệt mỏi. Trong lúc đợi xe bus, nằm rạp xuống vệ đường ngủ một giấc say miệt. Lên xe bus, thường chọn chỗ ngồi sát bên trái của chiếc ghế cuối cùng. Đó là chỗ ngồi vắng lặng và tách biệt nhất. Có thói quen nghe nhạc lúc ngồi xe, nhưng chỉ nghe một bản nhạc duy nhất, là Gloomy sunday của Reszo [1], bản nhạc ma chết chóc và tuyệt vọng. Vừa nghe nhạc, vừa nhìn về cửa sổ để thấy những người đang treo cổ, nhảy lầu… Tưởng tượng một người lao đầu vào chiếc xe bus này, hoặc, chính nó sẽ lao đầu vào một chiếc xe bus khác.
          Oặt oèo lết khỏi xe bus, uể oải đi vào công ty, bước khụyu từng bước lên từng bậc thang. Từng bậc từng bậc một. Các đồng nghiệp cùng phòng đang đi xuống. Họ chào, nhưng, không chào lại, tiếp tục đi thẳng. Đi qua sếp, nhưng, chẳng thể nhớ nổi đó là ai. Sếp cười, và, vẫn đi thẳng.
          Lết đến bàn làm việc, uể oải bật máy tính, chậm chạp, chờ nó khởi động một cách uể oải rồi mới uể oải nhập các dãy số dài tới hàng chục con số của những dự án nghìn tỷ. Ngồi được hai tiếng, đau đầu, hoa mắt. Quyết định nghỉ. Giải lao bằng cách chơi game. Đến giữa trưa, đói lả, mồm khô khốc và đắng ngắt. Uể oải lết xuống căng tin, mua một bát mỳ, một cốc nước lọc. Các đồng nghiệp gọi lại ngồi chung. Họ nói cười những gì cũng chẳng biết, chỉ thấy chóng mặt vì sự ồn ã và những cái khua tay, điên đảo.
          Ăn hết bát mỳ nhạt thếch, uống hết cốc nước lọc trong ba phút, uể oải lết lên phòng. Còn hai tiếng nữa mới đến giờ làm việc, lại bật máy chơi game. Không ngủ trưa vì thường bị bóng đè. Càng gần đây bóng đè càng nhiều hơn, nặng hơn, kinh hãi hơn. Cứ một tiếng ngủ là mười ba lần bóng đè. Chơi game mỏi mắt, xem hoạt hình. Chỉ xem chuột Mickey vì nó có đôi mắt đen cô hồn, không có lòng trắng, bóng ma của quá khứ ấu thơ. Thích xem nhất đoạn phim “Suicide Mouse” (Chuột tự sát) [2]. Mê mẩn ngắm nhìn dãy phố não nề, ảm đạm, quắc quái trong phim, bị quyến rũ bởi những bước đi chấp chới như đi vào cõi chết của Mickey và bản piano ma quái. Lúc hình ảnh bị biến dạng và những tiếng gào khóc thảm thiết rên rỉ cũng là lúc đạt khoái cảm.
          Cuối giờ làm, được gọi lên phòng sếp. Sếp đưa một tờ giấy.
          - Đơn xin thôi việc. Kí vào!
Lẳng lặng kí, không nói câu gì, quay lưng bước ra. Không nhìn lại. Mọi chuyện vẫn bình thường.
Bước xuống cầu thang, bị trượt chân, ngã chảy máu mặt. Lặng lẽ đứng lên. Mọi chuyện vẫn bình thường.
Buồn vệ sinh, vào nhầm phòng nữ. Họ không nói gì, cũng không cảm thấy gì, thản nhiên thải chất nước thừa trong cơ thể ra. Mọi chuyện vẫn bình thường.
Chiều nay đi gặp bạn bè giải khuây. Hẹn nhau quanh chiếc bàn tròn nhơm nhớp ở quán cà phê bụi. Ai nấy đều rút điện thoại, chăm chú bấm bấm. Đúng lúc ấy, có chàng thanh niên nhảy lầu từ tầng bảy xuống, trên đó là trụ sở công ty Vinashin. Phần xương sọ va xuống gạch cứng, vỡ tóe ra, một mảng não bắn văng vào cốc cà phê đen xì màu nhựa đường. Kệ, vẫn uống, không có vị gì lạ. Hết gần một tiếng, chào nhau, đứng dậy, đi về. Mọi người vẫn bình thường, mọi chuyện vẫn bình thường.
Bước lên xe bus, chỗ ngồi quen thuộc đã bị chiếm mất, đành ngồi ghế trên cùng. Có người phụ nữ mang bầu tới xin cho ngồi nhờ. Không nói gì, cứ nhìn thẳng. Mọi người chửi rủa, nhưng, không nghe, không thấy gì. Mọi chuyện vẫn bình thường.
Đi được nửa đường, xe bus hỏng. Không đợi tuyến khác, uể oải đi bộ về nhà. Qua một đoạn đường nhỏ vắng người, thấy một vụ tai nạn giao thông. Chiếc xe máy cán qua một người đàn bà, máu tung tóe, một bên tròng mắt phọt ra ngoài bắn cả vào chân. Không biết nên dẫm nát nó, nước vàng ứa ra. Nhìn tên lái xe, nhìn một lúc, rồi đi. Tên lái xe cũng đi. Lúc bước qua, người đàn bà kéo chân.
          - Cứu tôi với! Xin hãy cứu tôi!
Nhìn người đàn bà, nhìn một lúc, rồi lẳng lặng bước đi. Mọi chuyện vẫn bình thường.
Đi trên con ngõ nhỏ gần nhà, trông thấy một đứa bé gái có mái tóc ngắn dần. Kéo nó ra giữa lòng đường, lột trần quần áo cưỡng bức. Đi vào càng mạnh chỉ càng thấy chán, không vui, không thích thú, không lo sợ, chẳng có cảm giác gì. Đứa bé không kêu khóc, không chống cự, mặc cho tự nhiên. Người nó phẳng lặng không chút cảm xúc, như cái rễ cây tầm gai héo khô. Người đi qua đi lại, không ai để ý. Có người công an áo vàng đi qua, định bỏ chạy, nhưng người ấy nói rằng:
          - Cứ tiếp tục! Công việc của tôi là quản lí giao thông.
          Lại uể oải bước trên con ngõ mờ nhạt, loạng choạng về đến căn nhà tối tăm. Vợ chạy ra.
          - A Lơn! Con bị ngã gãy tay! Vào xem nó thế nào!
          Bước qua phòng con, nhưng, không vào, đứng một lúc rồi tiến thẳng về phòng mình, cơn ngủ kéo vào giấc mê miệt mài. Trong cơn mê chẳng mơ thấy gì, chỉ thấy một màu trắng xóa.
          Tỉnh dậy, miên man chẳng biết giờ giấc, chỉ thấy đói và khát. Lết ra phòng ăn, nhưng không thấy ai. Gọi vợ, không có tiếng trả lời. Gào lên cũng vẫn im bặt. Rút điện thoại, nhưng, danh bạ trống trơn không có số nào. Bực mình chạy vào phòng con, nhưng, không ai. Ti vi mất sóng không có kênh nào, máy tính ngắt kết nối mạng, màn hình đồng cỏ xanh rì biến mất, thay vào một sa mạc tối sầm.
          Vội bước ra ngoài, nhưng, đường phố vắng tanh không một hồn người. Quay đầu lại không thấy nhà đâu nữa. Hoảng loạn, chạy ra con đường dài, chạy mãi, chạy mãi, nhưng... nhìn về phía trước con đường tan biến, nhìn về phía sau cũng biến mất. Ngẩng đầu lên không thấy bầu trời, cúi đầu xuống không thấy mặt đất. Nhìn vào chân, đôi chân đã không còn. Nhìn vào tim, không thấy trái tim đâu. Nhìn vào mắt, đôi mắt cũng mất tích. Tất cả, chìm vào không màu.



Hải Phòng ngày 4 tháng 8 năm 2013
_Đức Long_


[1] Bản nhạc ma quái được sáng tác sau chiến tranh thế giới thứ II, trong không khí ảm đạm, tuyệt vọng của thế giới sau khi phải hứng chịu những hậu quả đau thương của chiến tranh và lao mình vào thời đại hậu công nghiệp. Thời gian đó, bản nhạc đã khiến rất nhiều người tự sát sau khi nghe nó, nhiều nước đã ban hành lệnh cấm phát ca khúc này.

[2] Đoạn phim đầy ám ảnh về cảnh chuột Mickey với đôi mắt vô hồn, bước đi loạng choạng, vô định trên con phố tối tăm của những dãy nhà cao tầng với nhạc nền đầy ám ảnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét