Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Lưu đày trong cõi xác người (Truyện ngắn mới chỉnh sửa)





Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về
_Trịnh Công Sơn_

          Ở đời này sống là bất hạnh, chết được là tốt. Tiếng cười chỉ là ảo ảnh, nước mắt mới là có thật. Người ta nói tiếng khóc chào đời của đứa trẻ sinh ra cũng là tiếng khóc đưa ma của cuộc đời. Phải chăng một đứa trẻ chưa có kí ức cũng đớn đau vì phải rời xa chốn quê nhà để bắt đầu cuộc lưu đày trần gian, cho trăm năm nhật nguyệt đè nặng hai vai để tạo quả mãi không thôi?
          Đừng sống, hãy tồn tại! Nếu không tồn tại được thì chết là hạnh phúc.
          Mùa xuân là mùa của chết chóc. Cái tiết lành lạnh của mùa xuân khá đẹp cho người ta đi về.

***

          Nhu đang đứng trong đám tang em trai mình. Cậu bé được phát hiện ngã từ tầng ba xuống đất, xương sườn vỡ nát chọc thẳng vào tim, máu từ não qua tai chảy ròng ròng. Mọi người ai cũng khóc. Đau đớn. Vật vã. Chỉ mình Nhu không khóc. Lúc vào nhà tang lễ, Nhu còn phải lấy tay che mặt để giấu đi những khúc cười ngặt nghẽo. Mãi một hồi sau, những vẻ mặt u ám mới đồng hóa để Nhu đeo lên cái mặt nạ rầu rĩ giống họ. Người ta bảo thằng An do mải nghịch nên xảy chân ngã. Nhưng Nhu biết, nó tự nhảy lầu để tìm đến cái chết. Nhu thấy nó ôm chặt trong lòng cuốn Doraemon Ngôi sao Cảm[1].
          An là một thằng bé hậu đậu, học dốt và yếu đuối. Chưa môn học nào nó qua nổi điểm năm. Nó không phải đứa mải chơi, tối nào nó cũng ngồi vào bàn học, hành hạ mình với đống bài tập khô không khốc của đủ các môn học, người nóng như lên cơn sốt, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng vẫn chẳng làm nổi bài nào. Đến môn thể dục nó cũng đứng bét vì thể lực quá yếu. Một lần chạy mà vấp đến chục lần, đầu gối be bét mà vẫn về đích sau cùng. Âu cũng là do nó sinh ra đã thế, nhưng chó người không ai chịu hiểu cho nó, chúng một mực ép nó phải chạy vào guồng quay của chúng.
          An không có bạn bè ngoài thế giới thực, không đứa nào chơi với nó vì quá kém cỏi. Nó chơi cái gì cũng thua, đến oẳn tù tì cũng chẳng bao giờ thắng. Là hiện thân của Nobita, nhưng cái xã hội quỷ dữ này không giống thế giới của Doraemon để nó được bao bọc, an ủi. Cái hiền yếu biến nó thành con vật trong lớp học. Cô giáo tha hồ xỉ vả, bạn bè tha hồ bắt nạt đến phát khóc mới chịu. Bọn con gái gọi nó là thằng đao, thằng đần, nhìn mặt đã thấy hãm. Bọn con trai hễ trông thấy nó thì tiện chân cũng sút cho vài phát. Thi thoảng nó còn bị lôi vào nhà vệ sinh để mút chim mấy thằng trong lớp. Ở lớp có tội trạng gì cứ nhằm nó mà đổ vấy. Có lần thằng Phi bắn nịt giấy trúng người cô giáo, cả lớp đồng thanh chỉ vào nó, làm nó bị kỉ luật lên xuống. Vẽ bậy lên bàn cũng là nó, chửi giáo viên cũng là nó, nói xấu bạn cũng là nó, quỵt tiền vé xem phim cũng là nó. Nó thanh minh. Ai nghe? Ai tin? Một cái mồm thắng nổi vài chục cái mồm không?
          Bao nhiêu bận như thế, nó trở thành cái nhọt trong mắt giáo viên. Các cô bộ môn thay nhau trù dập nó, còn cô chủ nhiệm thì luôn mồm: “Sao anh không biến mẹ nó đi cho cái lớp này yên ổn!”. Cô ngu lắm, nó mà đi thì lấy ai hứng tội cho cái lớp bỏ mẹ của cô. Nát từ trên nát xuống lỗ mà còn làm cao. Tần suất mời phụ huynh của nó tăng theo hàng tháng, hàng tuần. Khốn nạn, bố mẹ nó tin cô giáo hơn tin nó. Nhà nó làm ăn bận túi bụi mà lại bị gọi liên tục thế này bố nó điên lắm, chẳng thế mà các đòn đánh cũng đa dạng theo năm tháng. Đũa cả, cán chổi, roi mây, khúc gỗ, kìm, nước sôi, đủ các thể loại mà nó vẫn không chịu tiến bộ. Ấy thế mà giờ ông ấy đang khóc to nhất cơ. Cả con mẹ cô giáo xăm môi đỏ chói như đĩ móng đỏ cũng giả vờ chảy tí nước mắt ra vẻ thương xót lắm trong khi tiền viếng của lớp nó đã ăn mất một nửa. Rặt một lũ chó má mà khoái diễn, đời có trả catse đâu mà chúng nó đam mê nghiệp diễn thế không biết?
          Nhưng An cũng có những người bạn của riêng nó. Doraemon, Nobita, Xuka, Chaien, Xêkô, Dekhi[2]… đó mới là những người bạn hiền có thật của nó, chỉ cần nó tin rằng họ có thật. Nó chẳng sống tí nào ở thế giới này đâu, nó sống ở nước Nhật, dưới đáy biển, lòng đất, trên những tầng mây, những dải ngân hà, ở các hành tinh xa xôi trong những cuốn truyện Doraemon cơ. Đêm nào nó cũng mơ được phiêu lưu cùng đám bạn thân đến những miền đất mới, nơi mà nó được chơi đùa, được chiến đấu, được thể hiện hết mình, được trò chuyện, được sống với những người bạn chân thật, trân trọng nó. Ở nơi ấy, nó biết nó tồn tại, biết rằng người ta coi nó là con người. Nó mơ về những bữa cơm ấm áp bên gia đình Nobita, mơ được vui đùa ở sân bóng chày có mấy cái ống nước, mơ được Dekhi giảng những bài tập khó, mơ được thấy hoa bồ công anh nói chuyện với con cùng Nobita[3], mơ được Chaien bảo vệ khỏi bọn quỷ dữ ở lớp học… Và, trong những lúc đau đớn nhất, nó mơ được gối đầu lên vòng tay Doraemon, được chú mèo máy từ tâm vỗ về, an ủi. Những bảo bối của Doraemon sẽ là phép màu kì diệu hóa giải những bế tắc của nó. Sống ở thế giới đó, nó hạnh phúc lắm. Những lần đi học bị bắt nạt, bị nhiếc mắng, đe nẹt, nó lại chạy về, ôm cuốn Doraemon trong lòng khóc rưng rức. Nó ước được là Nobita, mỗi lần bị bắt nạt đều có Doraemon an ủi, giúp đỡ. Cuộc đời nó chỉ biết có thế. Tại sao Nobita có Doraemon mà nó không có? Đã nhiều lần Nhu thấy nó nói chuyện một mình. Hình như nó tưởng Doraemon đang ở cạnh nó. Nó thường thường chạy lên ban công, đứng lặng một mình, nhìn lên trời mà nước mắt chảy dài. Không biết nó có nhìn thấy thế giới Doraemon trên những tầng mây cao vút không, chỉ thấy nó gào to “Doreamon, mình biết các bạn có thật, cho mình đi theo với! Mình muốn được sống với các bạn!!!”
          Với thằng An, cái chết là hạnh phúc nhất với nó, còn sống thì còn đọa đày. Nên bây giờ Nhu không buồn, Nhu thấy mừng cho nó đã đến được thế giới ấy. Nó sẽ được yêu thương, được hạnh phúc mãi mãi nơi đó, bên những người bạn đích thực của nó, lánh xa xã hội quỷ dữ này. Nhu chỉ thấy bất công cho nó, một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng như nó sao lại phải ngậm nhật nguyệt từ kiếp trước nhiều như thế? Rọi suốt chuyến đi của nó đến giờ mới hết?

***

          Đêm kết thúc tang lễ, trong lúc mọi người còn tỏ vẻ đau buồn thì Nhu chạy tọt lên phòng thủ dâm. Cái chết của thằng An chẳng liên quan đến Nhu lắm. Ra đi thì cũng phải trở về, đó là lẽ vô thường, và đã mấy hôm nay Nhu không thủ dâm rồi. Nhu bật những bộ phim khiêu dâm ưa thích trên máy tính, chìm đắm trong ảo giác về mùi vị cơ thể của những ngôi sao điển trai, cơ bắp, có dương vật to bự, cong cong như cái lưỡi liềm màu vàng. Rồi Nhu khéo léo đưa tay vào trong cơ thể, tự tưởng tượng các chàng trai kia đang xâm nhập bên trong mình. Đầy hoan lạc.
          Không như An, Nhu là đứa học giỏi, cần cù bù thông minh nên lúc nào cũng đứng đầu lớp. Nhờ miệt mài học tập mà Nhu đậu thủ khoa ngành Tài chính – Ngân hàng. Bạn bè nể Nhu, nhưng cũng chỉ nể vì học giỏi chứ chẳng đứa nào chơi với Nhu, vì Nhu là đứa xấu xí, quê mùa. Tạo hóa hắt một đống chàm lên người Nhu từ lúc mới lọt lòng, tát cả vào giữa mặt một mảng chàm to bằng nửa cái tòa nhà Quốc hội. Là đứa xấu máu nên da dẻ Nhu lúc nào cũng đen đúa, khôc khốc, lại thêm đợt lên sởi rỗ hết cả mặt. Hai vai Nhu to bạnh như hai tấm phản gỗ, lưng oằn ra chẳng khác gì con gấu, phần trên to bao nhiêu thì phần dưới tóp bấy nhiêu. Nhìn Nhu, ai cũng bảo có họ hàng với thằng Quasimodo[4]. Ai nhìn thấy Nhu lần đầu cũng không khỏi trầm trồ bàn tán. Cơ thể xấu xí khiến Nhu ngại giao tiếp với thế giới bên ngoài, lâu dần thành bệnh sợ đám đông, nên cả ngày chỉ đến trường rồi về nhà, chẳng dám ló mặt đi đâu. Nhu sợ hãi mỗi khi có người nhìn vào mình. Đến ngồi ăn quà ngoài quán hay đi mua một món đồ đơn giản Nhu cũng không dám, vì đi đâu cũng có người nhìn Nhu, bà tán về Nhu. Hễ đi giữa một đám đông là chân tay Nhu cứng như xác chết, không đi lại bình thường được. Có lần đi mua xà phòng, Nhu phải run rẩy mãi mới cất được giọng lí nhí, bác bán hàng không nghe rõ mới hỏi lại, khách hàng theo quán tính cũng quay lại nhìn, thế mà mặt Nhu cắt không một giọt máu, giọng lạc đi không thể nói được nữa, chỉ biết chạy nhanh về nhà ngồi khóc.
          Trong khi những đứa con gái khác tha hồ bạn bè, yêu đương, tự sướng khoe ảnh thì suốt bốn năm đại học Nhu chỉ biết lao đầu vào học, học đến nỗi mụn mẩy nổi khắp người. Facebook của bạn tràn ngập ảnh hẹn hò, chơi bời thì Facebook của Nhu trắng trơn không một hoạt động. Bọn con gái trong lớp chỉ cần post status [5] “Đói quá, đi ăn cơm đây!” cũng có trăm lượt like, còn Nhu dù có post status mang tầm quốc tế cũng chẳng ai thèm bố thí lấy nổi một cái like. Dần dà, Nhu bị đẩy xa khỏi thế giới bên ngoài.
          Ở đời này xấu là cái tội lớn nhất. Đẹp nó giống như ngôi nữ hoàng không ngai, dù có xấu xa đến đâu vẫn có người yêu mến, còn xấu thì có bất động người ta vẫn ghét như hắt nước đổ đi. Tốt xấu vốn đâu thuộc bản chất như giống loài đạo đức giả vẫn hay ba hoa, nó chỉ nằm ở con mắt và con cu thôi. Nhu cũng là con gái, cũng biết thích con trai, cũng khao khát được yêu và cũng có những nhu cầu sinh lí bình thường. Đó là ước muốn giản dị của một cô gái bình thường, nhưng, với một đứa xấu xí thì là không bình thường. “Cái con bẩn bựa ấy mà cũng đòi yêu ư?”, “Chó cũng còn chê”, “Đã xấu xí còn gây sự chú ý”… đó là những gì Nhu nghe thấy từ mồm bọn con gái khi chúng biết Nhu thích một cậu trai cùng lớp. Cậu trai kia thì tất nhiên, tránh Nhu như tránh hủi. Yêu đơn phương đã khổ, nhưng chịu sự ghê tởm của người mình yêu theo cái kiểu “Cái loại xấu xí, tởm lợm như mày có chết tao cũng không ngó” thì càng đau càng nhục. 
        Không được yêu thì Nhu ngắm trộm, thiếu gì con trai cho Nhu ngắm. Chỉ có điều, càng ngắm lại càng thấy tủi thân và lạc lõng. Những chàng trai Nhu ngắm đều có một hai cô xinh đẹp cặp kè bên cạnh, khoảng cách giữa họ và Nhu cũng như giữa người và chó ghẻ. Cũng là kiếp làm người đấy, nhưng mấy con bé kia được trưng diện, được xe đưa người đón, được làm kiêu, được ngủ với hết thằng này đến thằng khác, nhét không biết bao nhiêu cái ấy vào cơ thể, còn Nhu chỉ còn biết thỏa mãn thị giác bằng những bộ phim khiêu dâm và những cái nhìn lén vào phần dưới đũng quần mấy thằng con trai mình thích. Nhu thèm được bọn con trai trêu ghẹo, thèm được sàm sỡ, thèm được nhìn với ánh mắt ham muốn. Thậm chí, thèm được cưỡng bức. Có lần Nhu cố tình đi vào mấy ổ tệ nạn để "được" cưỡng bức, nhưng, cũng chẳng thằng nào thèm ngó ngàng. Chỉ có những trận cười nham nhở và sự khinh bỉ tột cùng. Đến Thị Nở còn có Chí Phèo, còn con khốn nạn như Nhu, chó nhìn chó còn chạy.
          Nghĩ tới em, Nhu thấy ghen tị với nó và buồn cho mình. Tại sao nó tự tử thì chết còn Nhu thì không? Treo cổ thì đứt dây, uống thuốc ngủ thì nôn thốc tháo, lao vào ô tô thì chỉ kẹt giữa gầm. Đến cái chết cũng còn phân biệt. Các cô Hàn Quốc tự tử trông rõ đẹp, còn Nhu tự tử chẳng khác tranh đả kích là mấy, ai nhìn vào chỉ muốn chôn ngay cho đặng. Rõ là thằng An sướng hơn Nhu nhiều, cuộc lưu đày của nó quá ngắn, còn Nhu vẫn phải tiếp tục cuộc lưu đày của chính mình, chẳng biết khi nào mới thoát khỏi mà về chốn quê nhà. "Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng".
          Từ ngày thằng An mất cũng là lúc nhà Nhu tan nát. Bọn phường nó đuổi không cho mẹ Nhu bán ốc ở vỉa hè nữa. Mẹ cái bọn chó ấy! Nó ăn của nhà Nhu vài chục triệu mà vẫn đuổi cho bằng được. Hàng quán không bán được, nợ nần chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con, ngày nào cũng có người đến nhà đòi nợ. Bố Nhu từ lúc không phụ bán ốc đâm ra ươn người, chỉ biết nốc rượu đến say khướt. Gia đình như thế, Nhu chỉ còn biết lao vào học như con thiêu thân cho quên ngày tháng, sống nửa hư nửa thực trong những bài hát của Electric Wizard [6] và những bức ảnh trai đẹp dán khắp phòng. Cứ mỗi đêm Nhu lại nằm mơ được hóa thân thành mỹ nữ xinh đẹp khiến ai ai cũng phải thèm khát, được làm tình với một câu trai đẹp nào đó, được họ chiều chuộng, ôm ấp.
Cho đến ngày ra trường, Nhu mới biết công sức học hành của mình đổ xuống sông xuống biển vì chẳng ở đâu nhận đứa như Nhu. Thời buổi này cần có tiền, quan hệ và sắc dục, cả ba cái đó Nhu đều không có. “Chỗ chị vừa tuyển đủ người rồi”, “Em không đủ tiêu chí của công ty anh”... ở đâu họ cũng nói những câu đấy với Nhu. Thà nhận một đứa không bằng cấp còn hơn nhận đứa dị dạng như Nhu. Đến bất cứ công ty nào cũng có những ánh mắt khinh bỉ bám ghìm lấy cơ thể Nhu từ lúc bước vào đến lúc đi ra. Đốn mạt cho đời một con xấu gái, sống bao nhiêu năm mới nhận ra sự nỗ lực, cố gắng chẳng có ý nghĩa gì trong thời đại này, cái thời đại mà từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều sống vì tiền và bộ phận sinh dục, cấu kết với nhau tạo nên thứ định mệnh nhân tạo mà con người chẳng thể lật đi được. Qua rồi thời đại của anh hùng, của Jang Van Jang. Chẳng còn lối thoát nào cho Nhu ngoài cái chết.
          Hôm nay, Nhu quyết định tự tử lần nữa. Chìm trong tiếng nhạc mê ảo của Electric Wizard, Nhu nốc thẳng 50 viên thuốc ngủ cho lịm dần cơn mê…
          …Nhưng… trời không cho Nhu chết...
          - Thằng chó! Chỉ biết ăn với rượu, để nợ nần thế này. Biến mẹ khỏi nhà tao đi! Chết mẹ cả lũ chúng mày hết đi!
          - Con khốn nạn, mày đuổi bố, lần này bố đốt cả họ mày con ạ! Con đĩ Nhu đâu rồi?
          Tiếng bố mẹ cãi nhau ầm ầm làm Nhu chẳng chết được. Gọi Nhu không được, giận cá chém thớt, bố Nhu hầm hầm lên phòng, cầm chiếc ghế ném thẳng vào bụng, làm Nhu giật mình, nôn thốc nôn tháo chỗ thuốc ngủ vừa uống. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Nhu không được chết rồi? Trong cơn nửa say nửa tình, Nhu lao như điên dại xuống bếp, cầm con dao thái thịt đâm thẳng vào tim bố. 
           Tay còn cầm con dao đẫm máu, cứ thế, Nhu chạy vội vào màn đêm đen kịt.

***

          Kể từ hôm ấy, trên địa bàn Hà Nội xảy ra nhiều vụ án mạng, hầu hết nạn nhân đều bị chết bởi vết dao đâm xuyên tim và đều là những người nghèo khổ, bệnh tật, đường cùng. Người ta tìm ra thủ phạm là một đứa con gái xấu xí tự xưng là con của Chúa xuống giúp loài người thoát khỏi cuộc lưu đày.


*Chú thích
[1] Một tập Doraemon truyện dài kể về cuộc phiêu lưu của nhóm bạn Doraemon đến hành tinh Ngôi sao Cảm, vương quốc của động vật, nơi ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc.
[2] Những nhân vật cô bé, cậu bé trong sáng trong truyện Doraemon.
[3] Một mẩu truyện ngắn Doraemon kể về việc chú bé Nobita mượn bảo bối của Doraemon để coi cuộc trò chuyện của mẹ con hoa bồ công anh trong vườn. Câu chuyện mang ý nghĩa giáo dục nhân văn nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng thấm thía bằng hình tượng văn học phong phú, sinh động.
[4] Nhân vật thằng gù có ngoại hình dị dạng trong tiểu thuyết Nhà thờ Đức bà của đại văn hào Victor Hugo.
[5] Dòng trạng thái được cá nhân đăng tải thường xuyên trên Facebook.
[6] Electric Wizard là một ban nhạc rock metal doom đến từ Anh quốc với những ca khúc tập trung vào điều huyền bí, kinh dị, ma thuật và cần sa, chết chóc.




Hải Phòng ngày 21 tháng 8 năm 2013
_Đức Long_

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét